Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Hơi thở Bùi Cảnh đột nhiên gấp gáp, thân hình cứng đờ, ánh mắt đầy uất ức nhìn tôi. Đôi mắt đen huyền ngập tràn nỗi niềm, viền mắt đỏ hoe càng thêm rực rỡ.
Tôi khẽ cong mắt cười: 'Cục cưng ngoan quá đi.'
4
Sáng hôm sau tỉnh giấc, Bùi Cảnh đã chỉnh tề ngồi bên giường, im lặng nhìn tôi chằm chằm. Tôi vẫn lơ mơ, chậm rãi ôm chăn bò về phía anh. Khi áp sát người, anh mới gi/ật mình ôm ch/ặt lấy tôi. Tôi thuận tay vứt chăn, ngồi vắt qua người đàn ông mà siết ch/ặt vòng tay. Mùi hương quen thuộc từ cổ áo Bùi Cảnh khiến tôi mê mẩn cọ mặt vào vai anh.
Lúc tôi chuẩn bị xong xuôi, Bùi Cảnh vẫn ngồi nguyên bên giường. Ánh mắt long lanh tựa mèo con khiến lòng tôi dâng lên cảm xúc khó tả. Tôi thầm nghẽ sẽ m/ua vài chiếc vòng tai mèo trên đường về tối nay.
'Cưng ơi, em đi làm đây. Tối mình gặp nhé~' Tôi hôn lên môi anh. Bùi Cảnh đỏ bừng tai, vội vàng quay mặt đi.
Trên xe, tôi bỗng nhớ lại nụ hôn đầu với Bùi Cảnh. Đôi môi mềm mại, ngọt ngào khiến người ta muốn chiếm đoạt mãi...
5
Lần đầu gặp Bùi Cảnh, tôi học lớp 6 còn anh đang năm nhất cấp hai. Dáng người thanh mảnh, đôi mắt đen lạnh lùng. Cái vẻ u ám 'dù thế giới sụp đổ cũng mặc kệ' ấy đã khiến tôi đ/á/nh rơi cuốn tiểu thuyết trên tay. Từ đó, tôi thường xuyên sang nhà hàng xóm trêu chọc anh. Mỗi lần thấy tai Bùi Cảnh đỏ lên, giọng khàn đặc nói: 'Y Y, đừng thế nữa...' là tôi lại thỏa mãn ra về.
Khi cùng chung trường cấp ba, tôi mê nhân vật nam chính áo trắng hiền lành. Suốt ngày lẩm bẩm bên tai Bùi Cảnh: 'Anh ấy đúng chuẩn soái ca!'. Bùi Cảnh chỉ im lặng nhìn tôi đầy tủi thân. Nhưng từ hôm đó, anh bắt đầu diện đồ sáng màu. Lần đầu thấy anh mặc áo len trắng phau, tôi đã nghẹt thở - tựa tiên nhân giáng trần! Thế là bao nhiêu hình tượng tiểu thuyết tan biến, chỉ còn Bùi Cảnh trong tim.
Một đêm nọ, tôi quyết định trèo rào sang nhà anh. Nhưng tường quá cao, đang định bỏ cuộc thì cổng tự mở. Tôi lẻn vào phòng ngủ, thấy Bùi Cảnh đang say giấc. Đôi môi hồng hào mời gọi khiến tim tôi lo/ạn nhịp. Tôi chụp lên hôn một cái, rồi thêm cái nữa... Đến mức cắn trúng khóe môi anh. Sợ anh tỉnh giấc, tôi vội tháo chạy.
Hôm sau, Bùi Cảnh vẫn bình thản trò chuyện dù khóe miệng sưng đỏ. Ánh mắt tôi cứ dính ch/ặt vào vết thương ấy, lòng đầy áy náy...
6
Tối nay về nhà, tôi lén đội vòng tai mèo cho Bùi Cảnh. Anh vừa tắm xong, tóc còn ướt. Tôi định giúp anh sấy tóc nhưng bị anh dắt ngồi xuống ghế. Khi tóc khô, tôi vòng tay qua cổ anh, ngón tay nghịch ngợm vuốt ve gáy, rồi trượt xuống yết hầu. Hơi thở Bùi Cảnh gấp gáp bên tai, mắt ươn ướt tựa sương mai. 'Y Y...' - giọng anh nũng nịu khiến tim tôi tan chảy. Tôi nhếch mép, kéo mặt anh lại hôn tham lam. Khi tách ra, đôi mắt long lanh ngấn lệ của anh khiến lòng tôi mềm nhũn.
7
Sáng hôm sau, tôi nhận tin nhắn từ hôn phu Lâm Thông Ngọc: 'Tối nay đi ăn tối nhé?'. Suy nghĩ một lát, tôi đồng ý - nên giải quyết cho xong chuyện này.
Chương 120
Chương 15
Chương 11
Chương 12
Chương 16
Chương 42
Chương 6
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook