Nếu không phải vì mẹ của Chu Cẩn Dịch - Hứa D/ao là bạn thân nhiều năm của mẹ tôi, đã ra tay giúp đỡ khi dòng tiền nhà tôi đ/ứt đoạn, có lẽ gia đình tôi đã phá sản từ lâu. Năm tôi thi cấp ba, nhà cửa náo lo/ạn. Ông bà ngoại lần lượt qu/a đ/ời, bố tôi thao túng công ty, tước đoạt quyền lực của mẹ tôi. Người phụ nữ bên ngoài của bố mang theo đứa con trai bằng tuổi tôi muốn tiến vào gia đình. Mẹ tôi ngày ngày ôm tôi khóc, than vãn 'Giá như con là con trai...'. Tôi bực mình đến phát đi/ên, đêm đó trèo tường đ/á/nh gh/en, cầm d/ao đ/âm vào chỗ hiểm của bố, m/ắng mẹ là đồ bất lực: 'Mẹ không đẻ được con trai cho ổng thì đi đẻ với người khác đi! Đám người mất trí này!'. Sau đó, mẹ chẳng những không bênh tôi mà còn t/át tôi hai cái, ép tôi đến bệ/nh viện xin lỗi bố: 'Dù sao ổng cũng là bố con! Sao con dám dùng d/ao làm ổng bị thương?'. Tôi càng đi/ên cuồ/ng hơn, mặt sưng vù vẫn không chịu xin lỗi. Tôi c/ăm phẫn hỏi bà: 'Vậy tại sao mẹ lại than thở với con? Nếu chuyện của người lớn thì sao cứ dội lên đầu con? Mẹ tự chuốc lấy, đáng đời!'. Hôm đó, tôi suýt bị mẹ đ/á/nh ch*t. Tô Triệt nhiều lần chờ ngoài cổng trường khiêu khích: 'Đây là đồ bố mới m/ua cho tao, mày không có đâu!', 'Sinh nhật tao bố tặng quà xịn nhập ngoại đấy!', 'Biết sao sinh nhật mày bố không về không? Vì ổng đang với tao!', 'Tô Nam, bố gh/ét mày lắm! Tô gia sẽ thuộc về tao!'. Hắn cười nhạo, tôi liều mạng cào xước mặt hắn. Hắn cao hơn tôi cả cái đầu, mỗi lần đ/á/nh nhau tôi đều bị đ/è bẹp. Mẹ chẳng quan tâm vết thương trên người tôi. Bà chỉ biết khóc lóc van xin kẻ thứ ba trả lại chồng. Quả không sai khi tôi ch/ửi bà nhu nhược. Sau này, Tô Triệt tự đ/ập đầu chảy m/áu vu oan tôi. Mẹ không tin tôi, khóc lóc cùng bố làm thủ tục đưa tôi vào viện t/âm th/ần. Những lúc tưởng không sống nổi, tôi lại nghĩ: Những kẻ này còn sống nhăn, sao mình phải ch*t? Tôi phải sống, dù sống mòn cũng phải thọ trăm tuổi. Còn chưa đưa tiễn bọn họ cơ mà! ... Chu Cẩn Dịch ôm tôi thủ thỉ: 'Anh ở đây rồi, không ai đ/á/nh em nữa đâu'. Trái tim tôi đ/au nhói, ký ức ùa về: Ngày ấy mẹ mặc kệ vết thương, nhưng Chu Cẩn Dịch - khi ấy chưa hề đính ước - đã đ/á/nh g/ãy xươ/ng sườn Tô Triệt, m/ắng: 'B/ắt n/ạt con gái thì đúng là đồ bỏ đi!'. Anh lau vết m/áu trên tay tôi, nở nụ cười tươi dù chính mình cũng bị thương...
Bình luận
Bình luận Facebook