Đêm thừa, rơi dày đặc.
Sau cơm tất ngồi trò chuyện với lúc.
Khi ấy đi, tết, vẫn liên lạc, chúc phúc cho nhau.
Đột nhiên đứa em họ vào cửa sổ hét lên: "Chiếc xe đó em từng thấy mạng, cả chẳng mấy chiếc. Không thấy thật ở đây."
Tôi để ý: "Thế thì em nhìn thêm vài lần nữa đi."
Hôm sau, nhận điện thoại từ bạn của Hàn.
"Trình Sanh, cô gặp ca Giữa lúc tết ấy ở cũng liên lạc được."
"Trước ấy chưa từng như thế, tụi lo lắm."
Nghe xong, chợt nghĩ chiếc xe vốn nên xuất hiện ở đây.
18
Tôi nhìn ra cửa thấy xe đâu, đành đi dọc con đường hỏi thăm.
Cuối cùng phát hiện Hàn ở ngõ hẻm gần đó.
Người đàn ông đứng bên vệ đường, áo sơ mi nhăn nhúm, khoác áo gương tái nhợt, tay điếu th/uốc chưa châm.
Thấy vội đứng thẳng người.
Tôi bước gần: "Điện thoại đâu rồi?"
Anh lúng túng lấy điện thoại ra, bấm vài lần rồi thừa nhận: pin."
"Anh đi. Đây nơi nên ở lại."
Kỳ Hàn gi/ật mình: "Anh cũng hiểu sao, vô thức đi theo cô đây. cô nhà giục kết hôn, anh..."
"Anh gì anh? Lẽ nào muốn cưới tôi? Hàn, thể nào."
Kẻ từ trước nay bao dàng quay đầu, ra tôi.
Từ nhỏ đã bỉnh.
Một khi đã quyết tâm gì, định bằng được.
Buông bỏ người cũng vậy.
Anh lặng nhìn mắt đột nhiên ửng đỏ.
Mãi sau mới như chuyện gì, nhún vai cười nói: "Trình Sanh, rồi, mang theo tiền."
Tôi tô mì.
Mười tám ngàn đồng, ít thịt rau.
Khói bốc nghi ngút, ngồi đối diện, khuôn nhau mờ ảo hơi nóng.
Anh nhưng vẫn hết sạch.
Ăn xong dáng ban đầu quen biết, lấy khăn giấy lau miệng rồi bảo: "Đây quả tô mì khó đời anh."
19
Sau đó, thành.
Tôi và Hàn gặp nhau nữa.
Đôi ta vốn dĩ thuộc nhau, ý dò sự khó được tức của nhau.
Năm đầu sau tốt nghiệp, hò lần nữa.
Đối phương giám đốc công ty đối tác, tình điềm đạm, đối đãi ôn hòa nhưng bên nhau cứ lạt lẽo, chưa đầy tháng đã tay.
Mùa xuân năm hai, thành đón cơn mưa đầu mùa.
Tôi bước ra từ công ty, gặp Yến.
Anh vẫn xách vali tay trần đứng trước mỉm cười: "Lâu lắm gặp."
Mùa năm ấy, thành đôi.
Anh cùng mọi việc thích.
Bạn bè xung quanh gọi chị dâu, mọi chuyện đứng phía tôi.
Chúng chẳng bao dàng tay.
Cùng nhau treo thẻ cầu duyên cây, tấm thẻ viết tên.
Viết xong, cẩn thận thêm vào: [Chớ quên nhau].
Anh nắm tay đi về.
Tiếng cười rộn rã: "Thật hạnh phúc."
Tôi đáp: "Ừ."
20
Đột nhiên nhớ năm.
Tôi đệm cỏ cầu nguyện, bao ước muốn chất chồng, từng từng đếm lòng sợ lỡ mất gì.
Người ấy đứng cạnh nhìn cuối cùng đỡ dậy buông bâng quơ: "Muốn gì cứ với anh, nhanh khấn vái nhiều."
Anh chưa từng này.
Nhưng khi bước khỏi cổng chùa, xa khói hương, khẽ câu.
Câu ấy nhớ suốt năm bảo, gặp được kỳ tam sinh hữu hạnh của đời anh.
Bình luận
Bình luận Facebook