Nhưng phải giúp trai.
Tôi bước từ cánh cửa, nở chạy đến ôm lấy mẹ: ơi, Con nhìn ngán rồi.'
'Sao ngán? Con phải sao? Mẹ giữ ở bạn với sao?'
Mẹ sốt ruột: 'Có phải b/ắt n/ạt không?'
'Không, đơn giản là ấy rồi.'
'Vậy đuổi ngay.'
Việc mà bao người làm nổi, đứa trẻ chỉ vài xong.
Tôi dám ngoảnh nhìn biểu cảm của anh, chỉ cảm ánh đớn lưng.
Anh ơi, làm sai cả.
Nhưng trong mẹ, tồn tại của là một tội lỗi.
4
Bác im lặng, thở dài n/ão nuột.
Bà lão lụi cụi bấm điện thoại, dường đang với ai đó.
Khi vết thương đầu băng bà điện thoại vào, dịu xuống: 'Nãy lỗi, nói bà quá kích rồi.'
'Để nằm viện thôi, về nhà ngơi đi.'
Tôi gật đầu, gượng 'Anh sao là rồi.'
Tôi thực muốn về nhà.
Không phải vì mệt, mà vì hành của khiến sợ chưa dám diện.
Bác tâm sự, dẫn đỗ xe.
Suốt đi, chuông điện thoại réo liên hồi, bà lúc khó coi.
Đến lúc định lên xe, thò đầu cửa 'Sở Sở à, mấy hôm nay đừng đến nữa.'
'Hả?'
'Mẹ gh/ét lắm rồi. ấy yếu lúc nào Mẹ sợ nhiễm phải vận xui của anh.'
Tôi nhìn bác, vào mình.
Bác ngượng nghịu: 'Đây là văn lời cháu.'
'Sao có thể nói thế được?!'
Dù thương anh, nhưng nói này quá đỗi nh/ẫn.
Tôi cởi dây an toàn, định tìm lẽ.
'Ái chà, tối nay giải thích.'
Bác giục rời đi: về trước trông có sau.'
Nói rồi, vội vã bỏ đi.
Nhìn bóng lưng bác, im rồi xe.
5
Xe hòa vào dòng ngược xuôi, đưa về đỗ chung cư.
Đợi thang máy, đầu óc trống rỗng.
Linh mách đang giấu đó.
Cảm giác thiếu trong lòng khiến bất an.
Hình quên chuyện hệ trọng nào đó.
Một niềm khó tác cứ quẩn quanh trong tim.
Tôi dự cảm rằng, chỉ nhớ chuyện bí ẩn hé lộ.
Đang mải suy nghĩ, chân đột nhiên nặng trịch. cúi quấn ch/ặt vào ống quần.
Đây là 'mèo nuôi' mạng ư?
Nhưng người rồi, bị dị ứng mà.
Tôi cúi xuống gỡ nhỏ ra.
Chưa kịp đứng thẳng, tiểu yêu vào chân, rên rỉ theo.
Một hai ba lần... mềm lòng.
Bị đẩy vài đột nhiên ngồi bệt, nghiêng đầu nhìn tôi.
Có hiểu nuôi.
Lòng dạ định bỏ thì giọng nam trầm khàn vang lên: 'Sao thế hả chị Bạch Gia hạ mình thế này mà mày vẫn ngoảnh à?'
Mèo... nói?
Hai chân bủn rủn.
Giữa mà gặp chuyện m/a quái thế này?
Mấy thứ này giờ hung thế sao?
'Mày run cập làm gì? Lúc nãy kéo mạnh chân thế mà!'
Mèo dụi vào cá, đuôi quấn nhẹ.
Lạnh toát.
'Đẩy đi! xem!'
Thấy đẫn, giọng nam đắc ý: đẩy thêm xem!'
Vốn là chuyện đ/áng s/ợ, buột miệng: 'Đẩy thì sao?'
'Úi giời! Mày đúng là voi tiên!'
Giọng nam gắt lên.
Cục vào chân, thoắt cái leo lên vai tôi: 'Bạch Gia đến c/ứu mạng mà mày xử thế à? bỏ mày vào túi, mày xuống mương?'
Không hiểu vì mấy đáp vui sợ trong dần tan biến.
Mèo ch/ém gió thế này thì có đ/áng s/ợ?
Cảm sợi mềm mại vào lạ thay hề khó chịu.
Có vì là yêu nên dị ứng chăng.
Nhìn lòng bàn tay ngứa ngáy.
Cái đuôi mượt thế này, vuốt chắc lắm.
Vừa nghĩ, vừa nói: 'Cảm ơn thần c/ứu mạng tiểu nữ.'
Dù c/ứu nào.
'Biết ơn là được!'
Cục đắc chí: đ/á/nh nhau bao trận, tổn bao công sức c/ứu mày không? Chẳng tí nào!'
'Ví dụ như?'
'Ví dụ đống mày xài!'
Giọng trầm xuống: có dùng của Minh Miêu phải trả bằng mạng không?'
Tôi người.
Minh hôn thì rồi, Minh Miêu là gì?
Thấy ngơ ngác, vung đuôi quất một cái: 'Nghĩ xem có khoản chi lớn nào không.'
Tôi lắc đầu.
Tôi chỉ là nhân viên văn phòng, tháng cao lắm một vạn, làm có... À chờ đã.
Tôi quay lại, chạm ánh xanh biếc.
Mấy hôm trước, vé số đ/ộc đắc, m/ua mấy căn và hàng hiệu đắt tiền.
Lẽ nào này người?
6
Chưa kịp han, tiểu yêu dung tuần thú khắp nhà.
Đành phải ở tạm, dám tiếp xúc.
Trong lúc chơi, mẹ: [Mấy hôm nay chăm kỹ vào, đừng nhé.]
Tin gửi đi, âm.
Bình luận
Bình luận Facebook