Tôi bước vài bước tới trước, ấn đầu hắn xuống bàn. "Con bé ch*t ti/ệt, mày dám chống lại cha à, hôm nay tao sẽ..." Bố tôi hoàn h/ồn, vật vã ch/ửi rủa không ngừng. Tôi cầm d/ao lên, "xoẹt" một nhát ch/ém xuống trước mặt hắn. Tiếng hắn đột ngột tắt lịm. Hồi nhỏ, tôi thực sự sợ hắn. Hắn cao lớn, lực lưỡng, nhấc tôi lên như nhấc con gà. Hắn liếc mắt là tôi run bần bật. Quát một tiếng là tôi đái ra quần. Nhưng giờ khác rồi, tôi đã lớn, không còn là cô bé mếu máo ngày xưa. Tôi có ông nội yêu thương. Có điểm yếu, cũng có giáp trụ bảo vệ. "Nói, tại sao bịa chuyện về ông nội tôi!" Tôi chĩa d/ao vào chóp mũi bố. Bố tôi thở gấp, không dám nhúc nhích. "Nghe này, tao chưa đủ tuổi, đ/âm ch*t mày cũng không vào tù. Không chịu nói thì đừng trách!" Tôi tiếp tục dọa, lắc lư con d/ao trước mặt hắn. Bố tôi rú lên như lợn bị chọc tiết. "Ông ta không cho tao đưa mày vào xưởng! Tao tức quá uống rư/ợu lỡ lời, ai ngờ bọn họ loan truyền!" Dân làng chen chúc trong sân xem cảnh. Nghe vậy, mấy kẻ từng buôn chuyện x/ấu hổ cúi đầu. Mẹ tôi len qua đám đông. "Chiêu Đệ, con làm gì thế!" Bà nhìn con d/ao trong tay tôi, mặt tái mét. Tôi đẩy bố ra. "Ông nội coi tôi như cháu ruột, thương yêu dạy dỗ tôi học hành làm người. Từ nay ai dám nói x/ấu ông, tao cho chúng mày sống không yên!" Ánh mắt lạnh băng quét qua sân. Sân im phăng phắc. Bố tôi co rúm như chim cút dưới gầm bàn. Thầy giáo từng dạy: Tiểu nhân sợ uy chứ không sợ đức. Đúng là phản ứng của loại người như hắn. "Chiêu Đệ, dù sao hắn cũng là cha, là người nhà, sao con làm thế!" Mẹ đỏ mắt, nhìn con d/ao vẫn không dám lại gần. "Người nhà..." Tôi lẩm bẩm, cổ họng nghẹn lại. "Hồi mới về với ông nội, ông đưa hết tiền cho bố mẹ nuôi, trong nhà chỉ còn gạo cũ. Ông bảo răng yếu, ngày ngày húp cháo, để hết cơm cho tôi. Chúng tôi đói rét suýt ch*t. Lúc ấy các người ở cùng làng, sao không thèm ngó ngàng? Giờ tôi lớn, có thể vào xưởng ki/ếm tiền, bố mới đến đòi người. Không dẫn đi được thì bôi nhọ ông nội. Người nhà mà như thế ư?!" Tôi gào thét, như muốn trút hết uất ức tích tụ bao năm. "Người nhà nào lại đem tôi ra b/án như đồ vật! Người nhà nào bỏ mặc tôi sống ch*t! Người nhà nào chặn đường tương lai, chỉ biết vơ vét!" Giọng tôi vỡ oà, trừng mắt nhìn mẹ. Bà lảo đảo lùi, mấp máy: "Chiêu Đệ..." "Tôi không tên Chiêu Đệ!" Tôi hít sâu, lạnh lùng c/ắt ngang. "Tên tôi là Lý Tiểu Quỳ. Chiêu Đệ đã bị các người b/án rồi, 50 đồng!" Tôi bước mạnh ra cổng. Đám đông tự động dạt sang. Mẹ tôi nghẹn ngào gọi theo. Lần này, tôi không ngoảnh lại. Sự việc này khiến ông nội nổi trận lôi đình. Ông vốn tính để tôi lên huyện học cấp 3, tin đồn sẽ tự lắng. Không đáng tranh cãi với đám dân quê. Nào ngờ tôi bỏ trốn về, còn dám vung d/ao. Tôi xin lỗi hết lời, mãi mới được ông tha thứ. Gia đình bố mẹ đẻ cũng tạm yên phận. Bước vào môi trường cấp 3, nhịp độ học hoàn toàn khác. Bài kiểm tra đầu tiên, tôi xếp hạng trung bình. Đặc biệt môn Anh, chỉ được 22 điểm. Bạn huyện đa số học thêm từ trước. Trẻ làng quê chúng tôi xem 26 chữ cái như thiên thư. Cầm bài thi, tôi khóc nức nở. Ông vỗ vai an ủi: "Đừng khóc, đồng chí. Kẻ địch càng chống cự, càng chứng tỏ ta phải tấn công." Tôi bật cười, lấy lại tinh thần. Trường xa nhà, tôi chỉ về cuối tuần, thường ở nội trú. Định giữ thành tích đầu bảng để đi làm thêm. Nhưng giờ dồn hết sức học vẫn chật vật. Để tiết kiệm, tôi luôn là người cuối đến căng tin. M/ua một suất cơm, hoặc hai ổ mì. Xin chị nhà bếp chan nước canh. Thấy tội nghiệp, đôi khi chị cho thêm rau. Nhờ vậy tôi qua được bữa. Sách tham khảo là khoản chi không thể thiếu. Huyện không có nhiều tài liệu, phải làm bài để nâng điểm. Tôi tiếc tiền m/ua sách, mượn bạn chép từng đề. Vừa tiết kiệm, vừa thấm bài. Những dạng toán khó dần quen tay. Tiếng Anh lưỡi trai cũng trôi chảy. Nhưng tôi không dám lơ là. Thầy giáo bảo: Sách càng học càng mỏng vì biết tóm lược. Nhưng cũng càng dày vì càng hiểu mình bé nhỏ. Tôi c/ắt hết giải trí, tranh thủ mười phút ra chơi làm bài. Ăn cơm, đi vệ sinh cũng ôm từ điển. Sự chăm chỉ khiến mọi người quý mến. Bạn bè cho mượn vở, dạy mẹo ghi nhớ. Mấy thầy cô hy sinh giờ nghỉ, bổ sung kiến thức cho tôi. Nhờ nỗ lực và sự giúp đỡ, cuối năm lớp 10 tôi lọt top 10. Top 10 ư? Cả năm trời chỉ được thế. Trường huyện tốt nhất tỉnh, nhưng so với thành phố thì top 10 chẳng thấm vào đâu. Đại học là cuộc cạnh tranh toàn quốc. Tôi cắn môi, áp lực đ/è nặng. Ông nội hiểu nỗi lo. Ông ra lệnh: "Việc nhà không phải lo. Năm sau phải giành nhất!"
Bình luận
Bình luận Facebook