「Tôi không tên Chiêu Đệ, giờ tôi tên Lý Tiểu Quỳ!」
Bọn họ cười phá lên: "Đúng là người lão gia dạy dỗ, khí thế hơn xưa nhiều!"
Tôi ưỡn ng/ực kiêu hãnh.
Đương nhiên rồi! Cái cô Chiêu Đệ rụt rè biết điều ngày xưa đã ch*t đuối rồi.
Giờ sống trên đời là Lý Tiểu Quỳ - người có ích.
18
Sau nửa tháng tất tả, tôi và ông nội dọn vào nhà mới.
Tường loang lổ, nhà trống trơn, không khí ẩm mốc ngai ngái.
Nhưng tôi sờ sờ mó mó, nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Đúng lúc ấy, kẻ x/ấu bụng lại không muốn tôi vui.
Mấy tay nhàn cư trong làng bép xép, lời đồn đến tai tôi.
Họ bảo ông nội tôi đầu óc không tỉnh táo.
Không những nuôi con trai người khác, giờ còn nuôi thêm cháu gái.
Tôi tức phát khóc, ông nội giữ ch/ặt khiến tôi không lao ra đ/á/nh nhau.
Đúng, ba tôi là kẻ vo/ng ân.
Nhưng tôi nhất định không bỏ rơi ông.
Tôi phải ki/ếm tiền, cho ông đời sống sung túc, khiến cả làng gh/en tỵ!
Tôi thề sẽ vì ông mà vùng lên.
19
Khát vọng ấy không dễ thực hiện.
Để giữ lời hứa, từ khi đi học tôi chìm đắm trong sách vở.
Sách mở ra thế giới mênh mông chưa từng thấy.
Tôi tham lam hút lấy từng giọt tri thức.
Cô giáo tình nguyện đến thăm nhà nói tôi là học trò thông minh và chăm nhất cô từng gặp.
Ông nội vui lắm.
Ông kể hồi ở quân ngũ có viên quân văn hay dạy họ thơ Chủ tịch Mao.
Người ấy ăn nói văn hoa như tuồng tích, khiến ông ngưỡng m/ộ.
Nuối tiếc lớn nhất đời ông là không được cắp sách tới trường.
Không sao, tôi sẽ bù đắp cho ông!
Tôi tự nhủ phải cố gấp bội.
Một hôm, cô giáo dạy bài thơ cổ:
"Thanh thanh viên trung quỳ
Triêu lộ đãi nhật hy
Dương xuân bố đắc trạch
Vạn vật sinh quang huy"
Tên tôi là Tiểu Quỳ, ông tên Lý Huy.
Hai cái tên đều ở trong bài thơ này!
Tôi hớn hở chạy về khoe với ông.
Đôi mắt ông sáng rực, trẻ lại chục tuổi.
Ông bảo tôi chép bài thơ dán lên tường.
Bút chì nhặt từ đầu bút bạn bỏ, tôi buộc thêm que gỗ cho dài.
Chữ viết ng/uệch ngoạc xiêu vẹo.
Nhưng ông nội xem đi xem lại không chán.
20
Đường học cũng lắm chông gai.
Mùa hè mưa dầm, cây cối xanh tốt nhưng núi đồi trơn trượt.
Tôi bọc sách trong nilon cẩn thận, nhưng ngày nào cũng lấm lem bùn đất.
Ông nội xót lắm, thường đợi chân núi dắt tôi lên.
Nhưng chân ông đ/au, nhiều lần cả hai lăn cù xuống chân núi.
Sau đó, ông nghĩ ra cách.
Ông lặn lội gánh đ/á từ sông về, đ/ập đ/á lát đường.
Ông đã sáu mươi, lưng c/òng chân què.
Chẳng biết ông gánh bao nhiêu chuyến.
Chỉ biết một tay ông đã lát cho tôi con đường đ/á.
21
Con đường ấy tôi đi tám năm.
Đông hạ thu xuân.
Tôi gồng mình giữ vững ngôi đầu từ tiểu học đến trung học.
Vì bản thân, vì ông, vì khí thế hiên ngang.
Tôi dốc toàn lực.
Bằng khen dán kín tường.
Cạnh bài thơ năm nào.
Ông nội ngắm chúng như báu vật.
Tôi càng quyết không để ông thất vọng.
Khi đỗ thủ khoa vào trường cấp ba huyện, nước mắt tôi lăn dài.
Ông nội bất ngờ làm hai mâm, rót chén rư/ợu trắng.
Nhưng giữa lúc vui mừng,
Người cha chưa từng bén mảng bỗng xuất hiện.
22
Hồi ấy, con gái nông thôn hết cấp hai thường vào xưởng ki/ếm tiền.
Bố tôi tham lam, chợt nhớ mình có đứa con gái.
Nghe ông ấy muốn tôi nghỉ học, ông nội nổi trận lôi đình.
Ông đ/ập vỡ chén rư/ợu, chỉ mặt m/ắng bố tôi vô lương tâm.
Bố tôi đỏ mặt tía tai, đẩy ông ngã chổng vó.
"Con nhỏ này học cao mấy cũng thành con người ta. Đồ già nua dở hơi!"
Bố tôi phun nước bọt ch/ửi rủa.
Tôi mặc kệ, vội đỡ ông dậy.
Bỗng dưng, góc mắt bố tôi gi/ật giật.
23
Từ đó, làng đồn thổi về tôi và ông.
Họ bảo lão già gần đất xa trời giữ cô gái trẻ hẳn có điều bất chính.
Hóa ra cả đời không cưới vợ là để "ăn cỏ non".
Lời đồn ngày càng thối tha.
Tôi đỏ mắt cầm d/ao xông vào nhà kẻ x/ấu miệng.
Ông nội là anh hùng chiến trường, người cho tôi sinh mạng thứ hai.
Tôi không cho phép ai bôi nhọ ông!
Áp d/ao vào cổ bọn chúng, tôi ép chúng khai ra ng/uồn tin - chính là bố tôi!
Tôi xách d/ao thẳng tiến.
Thật buồn cười, tám năm bị b/án, đây là lần đầu tôi "về nhà".
24
"Rầm!" Tôi đ/á sập cổng.
Bố tôi đang nhậu trong sân.
Nghiện rư/ợu khiến hắn g/ầy trơ xươ/ng, đôi mắt đục ngầu trợn trừng.
Bình luận
Bình luận Facebook