Chúng ta tam quan bất hợp, ta cũng chẳng cho rằng sau khi đã gặp gỡ nhiều mỹ nhân, hắn sẽ vì nhan sắc mà thích ta.
Dưới nhiều yếu tố, ta không tin Thẩm Thanh Thức sẽ thích ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta bỗng nhận ra một việc.
Có lẽ ta không nên dùng tư duy thường tình để nhìn nhận Thẩm Thanh Thức.
Thẩm Thanh Thức là kẻ bệ/nh hoạn, "sự thích" của kẻ bệ/nh hoạn không thể dùng lẽ thường mà giải thích.
Thuận theo mạch suy nghĩ ấy, lại triển khai thêm nhiều điều.
Trong nguyên văn thực ra không viết rõ Thẩm Thanh Thức vì lẽ gì mà thích Lạc Vô Ưu.
Vì lương thiện, vì hoạt bát, vì tính tình kiên cường, đó đều là phán đoán chủ quan của ta.
Kẻ bệ/nh hoạn thích gì, ai mà biết được.
Có khi một câu nói nào đó, một hành vi nào đó của ngươi liền khơi dậy "yêu thích" nơi kẻ bệ/nh hoạn.
"Thẩm Thanh Thức."
Ta khẽ gọi hắn: "Ngươi còn có thể buông tha cho ta rời đi không?"
Nụ cười nơi khóe môi Thẩm Thanh Thức nhạt dần: "Khanh khanh nỡ lòng bỏ ta, nhưng nỡ lòng bỏ A Duy chăng?"
Ta lẩm bẩm: "Chẳng nỡ."
"Vậy thì ở lại."
"Sáu năm nay khanh khanh hẳn cũng hiểu, thế đạo hiểm á/c đến nhường nào."
"Ngươi cùng A Duy ở ngoài kia, sẽ chịu bao oan ức, gặp bao nguy hiểm."
"Chỉ riêng chuyện huyện lệnh Hám Dương lần trước, nếu không có ta, khanh khanh sẽ kết cục ra sao?"
"Đợi A Duy trưởng thành, nếu nàng cũng gặp phải những chuyện ấy, ngươi có thể làm gì?"
Đúng vậy, thế đạo vốn bất công với nữ tử, ta lại chẳng phải thần y, sát thủ, đặc công trong truyện xuyên việt, cũng không có tài kinh thương, chẳng có bản lĩnh gì, dẫu có thể bảo vệ được bản thân, cũng chẳng bảo vệ nổi A Duy.
Trong lòng đã quyết định, ta nhìn Thẩm Thanh Thức, bỗng thấy mình chẳng thiệt thòi.
Thẩm Thanh Thức diện mạo đẹp đẽ, lại giàu có, chuyên nhất không ngoại tình, chỉ là d/ục v/ọng chiếm hữu hơi mạnh, người hơi đi/ên cuồ/ng, kẻ thường không chịu nổi.
Nhưng thực ra ta cũng chẳng bình thường.
Ta là đ/ộc giả trung thành của truyện bệ/nh hoạn, bằng không đã chẳng đọc bản nguyên tác này.
Ta thích thứ tình yêu cuồ/ng nhiệt muốn nuốt chửng đối phương của kẻ bệ/nh hoạn.
Ở thế giới hiện thực ta không yêu đương, chính vì thấy đa số người quanh mình yêu chỉ để yêu, họ chẳng chân thành, chẳng nghĩ đến chuyện bên nhau trọn đời.
Với ta, nếu kết cục một mối qu/an h/ệ nhất định là chia lìa, thà đừng bắt đầu.
Khi xuyên đến thế giới này, ta tưởng Thẩm Thanh Thức sẽ thích nữ chủ, nên không dám tin hắn thích ta, tìm mọi cách trốn chạy.
Mà giờ đây.
Ta nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông trước mắt, khẽ cười.
Vậy thì, Thẩm Thanh Thức, ta cũng sẽ chẳng buông tha ngươi nữa đâu.
Ngoại truyện 1
Lạc Vô Ưu: "Thế tử, trong thời gian trị liệu xin chớ hành phòng."
Thẩm Thanh Thức: "?"
Lạc Vô Ưu: "Thế tử hẳn cũng rõ thân thể mình, những năm qua vẫn... chẳng biết tiết chế."
"Khiến giờ thận... khụ, thể chất suy nhược."
Thẩm Thanh Thức: "..."
Lâu sau.
Thẩm Thanh Thức: "Xin Lạc đại phu đừng nói với phu nhân nhà tôi."
Lạc Vô Ưu: "Đương nhiên, làm đại phu tất sẽ giữ kín bí mật bệ/nh nhân."
Ngoại truyện 2
Thiên Nguyên năm thứ năm mươi sáu, thành Hoài Khôn, Tuyên Vương Thế tử dẫn Thế tử phi du ngoạn.
Một lão hán s/ay rư/ợu toan kh/inh bạc Thế tử phi, bị Tuyên Vương Thế tử một cước đ/á g/ãy xươ/ng sườn, ngất đi.
Đêm tỉnh rư/ợu, trên cầu sẩy chân rơi xuống nước, th* th/ể sưng phù mười mấy ngày sau mới được phát hiện.
Con gái hắn Lạc Vô Ưu từ đó cùng mẹ nương tựa nhau.
Ba năm sau mẹ qu/a đ/ời, trên đường đi nương nhờ họ hàng gặp phải sơn tặc, vì giữ tri/nh ti/ết nhảy xuống vực.
Nửa năm sau, Lạc Vô Ưu kỳ tích sống sót, mở ra câu chuyện truyền kỳ nơi kinh thành.
Mà ở một không gian song song khác.
Tuyên Vương Thế tử cùng Thế tử phi chưa từng đến Hoài Khôn thành.
Thiên Nguyên năm thứ năm mươi sáu, Lạc Vô Ưu cùng mẹ đều bị cha s/ay rư/ợu đ/á/nh ch*t.
Th* th/ể Lạc Vô Ưu bị cha b/án cho một nhà phú thương, làm hôn nhân âm phủ với con trai út ch*t bất đắc kỳ tử của họ.
Nhưng đúng ngày âm hôn lại sống lại.
- Hết -
Rư/ợu ngâm đào chí
Bình luận
Bình luận Facebook