“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu của ta.”
Ta cùng Tiêu Nhiên đến sống ở một trấn nhỏ Giang Nam.
Trấn nhỏ đẹp vô cùng, nhất là khi mùa đào nở rộ.
Bạch Yên Nhiên nhờ người đưa tới một phong thư.
Ta không xem, cũng chẳng hồi âm.
Nàng ấy cũng chẳng gửi thư nữa.
Lại một mùa hoa đào khoe sắc.
Ta ôm bé bảo đứng trước cửa Sơn Hải bố trang đợi Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên một tay bế con, một tay dụ bé cười.
“Bé ngoan không nào? Có quấy mẫu thân không?”
“Bé ngoan lắm cơ.” Đứa bé trong lòng ta líu ríu đáp.
Ngoan thật, quả là con của ta và Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên nhẹ nhàng vén mái tóc rơi trên vai ta.
Cài lên tóc ta một chiếc trâm hoa đào.
“Đẹp không?” Ta khẽ cười hỏi.
“Đẹp lắm.” Tiêu Nhiên nghiêm túc đáp lời.
“Chiêu Chiêu, ta về nhà thôi!”
Ánh mắt dõi theo sau lưng cuối cùng cũng biến mất.
Ta cười nắm ch/ặt tay Tiêu Nhiên, ngón tay đan xen.
Toàn văn hồi kết.
NGOẠI TRUYỆN GIANG HOÀI
Tống Chiêu Chiêu đã lừa ta.
Rõ ràng nàng nói thích ta, vậy mà vẫn thành thân với người khác.
Nàng không muốn làm thiếp, ta liền c/ầu x/in hoàng thượng.
Ta thưa: “Bệ hạ có thể thu hồi chỉ dụ hôn sự được chăng?”
Suýt nữa ta bị ch/ém đầu tại chỗ.
Hoàng thượng dù không vui, nhưng hứa nếu ta diệt trừ bọn cư/ớp núi nhiều lần, sẽ ban cho nàng địa vị bình thê.
Ta đi gấp, dặn nàng nhất định phải đợi ta.
Đợi ta trở về, rước nàng.
Nàng thật sự phải giá nhân rồi, mà lang quân chẳng phải ta.
Ta x/é gió phóng ngựa suốt mười con tuấn mã trở về kinh thành.
Ta chất vấn nàng: “Tống Chiêu Chiêu, nàng định lấy hắn sao?”
Khi thấy đôi bàn tay họ đan vào nhau, ta đã biết câu trả lời.
Vậy ta là gì? Rõ ràng ta đến trước mà.
Ta vẫn bất chấp tất cả đưa nàng về phủ tướng quân.
Lúc chống cự, nàng va đầu mất trí nhớ.
Ta bảo nàng, nàng là phu nhân bé nhỏ ta yêu nhất.
Nàng tin rồi, chúng ta còn thân thiết hơn xưa.
Nhưng nàng có th/ai, ba tháng.
Nàng hỏi sao ta không yêu con mình.
Chiếc mũ xanh này ta đành đội vậy.
Đứa bé tuy không phải của ta, nhưng phu nhân là của ta mà.
Ngày nàng hồi phục ký ức, dòng Giang cuồn cuộn chảy.
Nàng nhảy xuống sông, ta lập tức lao theo.
Ta tìm mãi chẳng thấy nàng đâu.
Sau này, Bạch Yên Nhiên đưa đến một th* th/ể nói là của Chiêu Chiêu.
Ta vén tấm vải trắng, bật cười.
Không phải, ngón chân Chiêu Chiêu đâu thô thế này.
Ta tìm không thấy nàng, chỉ là nàng không muốn ta nữa thôi.
Ta không ở lại kinh thành, mà đi tuần tra khắp nơi.
Mùa đào nở.
Ta đến trấn nhỏ Giang Nam - nơi ta lần đầu trị thủy.
Thoáng thấy bóng hình quen thuộc, ta theo bản năng đuổi theo.
Gia đình ba người họ hạnh phúc bên nhau.
Chiếc trâm hoa đào thanh nhã kia, hợp với nàng lắm.
Ta quay lưng rời đi.
NGOẠI TRUYỆN BẠCH YÊN NHIÊN
Ta là đích nữ của Thị lang Bộ Lễ, từ nhỏ đã được mẫu thân dạy phải đoan trang thủ lễ.
Ta luôn làm rất tốt.
Cho đến khi tiểu công tử nhà Thượng thư bên cạnh xuất hiện.
“Này, ngày nào cũng ru rú trong phòng không chán sao?”
Hắn trèo lên tường cười với ta.
“Ngươi là ai?”
“Ta là Tống Dương nhà bên.”
“Sao lại trèo tường? Bị m/ắng đấy, xuống ngay đi.”
Ta sợ hãi thúc giục hắn xuống, hắn vẫn ngồi đó.
“Nè, ta tặng ngươi cái diều.” Hắn ném xuống một gói nhỏ.
“Sao lại tặng ta?”
“Vì ngươi cùng tuổi muội muội ta.”
“Sao không tặng muội muội?”
“Lắm lời thế.”
Về sau, hắn lén đưa ta đủ thứ đồ chơi.
Nào kẹo hồ lô, chong chóng gió, đèn hoa sen...
Cuối cùng ta cũng có dịp cùng hắn ra ngoài.
Hai đứa trốn vào góc phố.
“Thấy không? Bạch Yên Nhiên, đó là muội muội ta.”
Hắn chỉ một cục bột gạo áo hồng.
“Tống Dương, sao không lại chơi cùng?”
“Lắm lời thế.”
Phong thủy phủ Thượng thư không hợp nhân tính.
Ngày Tống Dương qu/a đ/ời, ta khóc ngất lịm đi.
Hắn yếu ớt giơ hai ngón tay chấm lên trán ta.
Hắn nói: “Đừng khóc, ai rồi cũng phải ch*t.”
Chỉ tiếc chưa kịp cõng muội muội xuất giá.
Hắn kể, cục bột gạo ấy là song sinh với hắn.
Thượng thư lúc say đã lỡ lời.
Hắn bảo muội muội đáng yêu lắm.
Cuối cùng hắn nói: “Bạch Yên Nhiên, sau này thỉnh thoảng thay ta ghé thăm muội muội nhé?”
Ta đáp: “Được.”
Hắn cười nhẹ nhõm.
Tính tình vô tư của Chiêu Chiêu, giống Tống Dương lắm.
Ta không muốn gả cho Giang Hoài, hắn hình như thích Chiêu Chiêu. Ta không thể phá hoại họ.
Nhưng hoàng thượng như m/ù mắt ban hạ thánh chỉ.
Gần Chiêu Chiêu hơn, cũng có thể bảo vệ nàng tốt hơn.
Ôm suy nghĩ ấy, ta gả vào Giang phủ.
Giang Hoài bảo nàng mất trí, dặn ta đừng b/ắt n/ạt.
Buồn cười, ta còn chẳng thèm b/ắt n/ạt ngươi.
Chiêu Chiêu đáng yêu thật, nàng thích ăn bánh đào ta làm lắm.
Quả không uổng công ta luyện mấy năm trời.
Ngày Chiêu Chiêu có th/ai, ta vui lắm.
Tống Dương, đứa bé này phải gọi ngươi là cậu.
Về sau, Chiêu Chiêu thường ngồi ngẩn ngơ dưới gốc đào.
Vò lá đào, động tác y hệt thuở bé.
Ta biết nàng đã nhớ lại tất cả.
Nàng trông buồn lắm.
Ta giúp Chiêu Chiêu trốn đi.
Thuê cả chục ngư dân lão luyện, vẫn không yên tâm.
Khi trao Chiêu Chiêu cho Tiêu Nhiên, ta dặn hắn:
“Nếu Chiêu Chiêu không hạnh phúc, dù ch*t ta cũng không tha.”
Th* th/ể ta đưa về bị Giang Hoài nhìn thấu.
Sao nào?
Chiêu Chiêu trong phủ chẳng vui.
Nàng xứng đáng có điều tốt nhất.
Giang Hoài không xứng.
Ta gửi cho Chiêu Chiêu lá thư cuối.
Lại tiếp tục làm bánh đào.
Tống Dương, khẩu vị của muội muội, giống ngươi y đúc.
-HẾT-
Thiên Thư
Bình luận
Bình luận Facebook