Cứ cho là tôi không hiểu gì đi.
Tôi tưởng sau khi nói câu này Lý M/ộ Ngưng sẽ rời đi, nhưng cô ấy không làm thế, còn kéo tôi vào cửa hàng tiện lợi m/ua rư/ợu.
"Giang Hỷ, cậu ngồi với tớ một lát đi.
"Được không? Coi như tớ c/ầu x/in cậu đấy."
Gần đó là cầu Giang, Lý M/ộ Ngưng kéo tôi ngồi trên ghế dài bên bờ sông.
Gió sông mát dịu lướt qua má, cành liễu rủ trên vai, ánh đèn neon ngũ sắc chiếu sáng mặt hồ.
Mọi thứ đẹp đẽ y như ngày xưa, khi tôi và cô ấy thân thiết đến thế.
Cô ấy khóc tôi cùng khóc, tôi cười cô ấy cùng cười.
Tình bạn giữa con gái là thứ tuyệt vời nhất trên đời.
Lý M/ộ Ngưng mở lon bia, ngửa cổ uống ừng ực: "Giang Hỷ, thật ra sau khi cậu chuyển trường, tớ nhớ cậu lắm.
"Tớ còn lén đợi cậu trên đường đi học thêm, tiếc là tớ bị phục kích."
Lý M/ộ Ngưng nghiêng đầu nhìn tôi: "Nhưng cậu đã thay đổi, trở nên lạnh lùng đến mức tớ không nhận ra nữa.
"Tớ luôn tự hỏi, phải chăng tớ đã làm gì sai khiến cậu gh/ét tớ."
Tôi lắc đầu: "Không, cậu không làm gì sai cả."
Là vì kiếp này cậu không làm gì sai.
Lý M/ộ Ngưng mỉm cười như say: "Đúng vậy, tớ không thể sai được, làm gì có ai không thích tớ chứ."
Cô kể tôi nghe chuyện những năm qua, cùng Hà Vân Phạm.
Thời cấp ba rất vui, Hà Vân Phạm ngày nào cũng dẫn cô đi chơi.
Cô muốn gì, Hà Vân Phạm cố gắng m/ua cho nấy.
Sau khi thi đỗ đại học, họ thuê nhà ngoài ký túc xá sống chung.
Vì cô, Hà Vân Phạm khởi nghiệp sớm.
Tôi nghĩ thầm: Đương nhiên rồi, tái sinh một lần thì phải hết lòng chiều chuộng người vợ yêu chứ.
"Nhưng sau đó mọi chuyện đổi khác." Lý M/ộ Ngưng chất chứa nhiều tâm sự, cô buồn phiền lắm, "Từ khi nhà họ Từ chủ động trả n/ợ cho tớ, thậm chí còn muốn nhận tớ làm con nuôi."
Tôi hỏi: "Thế cậu đồng ý chưa?"
"Vân Phạm không đồng ý."
Đúng như dự đoán.
Hà Vân Phạm bảo Lý M/ộ Ngưng: "Chuyện bố cậu phá sản không đơn giản thế đâu, biết đâu có bàn tay nhà họ Từ đứng sau xúi giục.
"Tại sao họ muốn nhận nuôi cậu? Phần lớn là vì lương tâm cắn rứt.
"Đợi đến khi cậu biết sự thật, vì chút ơn nuôi dưỡng ấy mà không nỡ làm gì họ.
"Trên đời này chỉ có anh đối xử tốt nhất với em, anh sẽ không tính toán em."
Lý M/ộ Ngưng đ/au đầu nói: "Tớ tin Vân Phạm, không đồng ý cho nhà họ Từ nhận nuôi, nhưng giờ anh ấy trở nên đa nghi.
"Điện thoại phải kiểm tra, hành tung phải tra hỏi, sợ tớ ngoại tình.
"Thậm chí suốt ngày bảo vì tớ mà khởi nghiệp, anh ấy phiền thật đấy.
"Cậu nói tớ phải làm sao đây?"
Cô ôm vai tôi, bối rối như một đứa trẻ.
Nhưng tôi chẳng chút xót thương, chỉ khẽ nói: "Hãy xem trái tim cậu nghiêng về phía nào.
"Trái tim?" Cô lẩm bẩm.
Một lúc sau, Lý M/ộ Ngưng phát hiện xe của Từ Kh/inh Viễn cứ lặng lẽ đi theo.
Cô sững người, rồi cười: "Tớ biết rồi.
"Cảm ơn cậu, Giang Hỷ, đã giúp tớ hiểu mình muốn gì."
Cô vui vẻ chạy về phía Từ Kh/inh Viễn.
Từ Kh/inh Viễn bước xuống xe ôm cô vào lòng, hỏi có lạnh không.
Lý M/ộ Ngưng lắc đầu.
Anh vẫn cởi áo khoác đắp lên vai cô gái, vẻ cưng chiều hết mực.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhớ lại nỗi oan ức, sự yếu đuối của cô.
Tôi muốn thét lên: Lý M/ộ Ngưng, đừng chọn Từ Kh/inh Viễn, đừng chọn anh ta!
Nhưng cô chẳng ngoảnh lại nhìn tôi, bước lên xe người đàn ông.
Năm xưa chuyện xảy ra với bố Lý, thực sự có liên quan đến nhà họ Từ.
Việc nhà họ Từ nhận nuôi cô, cũng là để dò xem trước khi bố Lý nhảy lầu 🏢, có giao bằng chứng quan trọng cho Lý M/ộ Ngưng không.
Cô gái ngốc nghếch ấy.
Kiếp trước khi biết sự thật, Lý M/ộ Ngưng tìm tôi khóc nức nở.
Tôi thẳng thừng bảo cô báo cảnh sát, nhưng cô đã quen làm bà hoàng nên do dự.
Cuối cùng, Lý M/ộ Ngưng không báo cảnh sát, tiếp tục sống cuộc đời bà hoàng bên Từ Kh/inh Viễn.
Nhưng dần dà, cô phát hiện Từ Kh/inh Viễn còn nuôi bao nhân tình bên ngoài, cái gọi là hạnh phúc chỉ là ảo ảnh.
Nên cô chọn cách đua xe giải tỏa, dẫn đến t/ai n/ạn.
Mới có câu nói "Hà Vân Phạm, giờ em mới hiểu tấm lòng mình dành cho anh".
Tôi lùi vài bước, ngồi lại ghế dài.
Nhấc lon bia Lý M/ộ Ngưng chưa uống hết, ngửa cổ đổ vào miệng.
Vị đắng mạch nha lan trong khoang miệng, lại khiến tôi tỉnh táo.
Cảnh báo.
Đừng can thiệp vào người khác.
Cảnh báo.
Đừng mềm lòng.
Sau đó chuyện gì xảy ra, tôi không rõ nữa.
Hết kỳ nghỉ Quốc khánh, tôi trở lại Kinh Đại.
Ngày ngày bận rộn học hành, tham gia hoạt động câu lạc bộ, làm một sinh viên đại học mong manh ngây thơ.
Năm thứ ba, câu lạc bộ tổ chức leo núi.
Vừa leo lên chùa trên đỉnh núi, bố gọi điện tới.
"Con gái, dạo này bận không? Có thời gian về nhà nhé, bố, bố nhớ con."
Tôi thấy tay hơi run, bình tĩnh hỏi: "Bố nói thẳng đi, con chịu được."
Bố ấp úng mãi, cuối cùng nói:
"Mẹ con phát hiện khối u, là giai đoạn đầu. Nhưng không sao đâu, con đừng lo, đừng vội..."
Cúp máy thấy chân bủn rủn, tôi quỵ xuống quỳ lạy Phật thành tâm.
Ngẩng đầu mới biết nước mắt đã đầm đìa.
Tôi m/ua vé về nhà ngay đêm đó.
Mẹ đã nhập viện, nằm trên giường trách bố: "Bác sĩ nói chỉ là tiểu phẫu thôi, gọi con về làm gì?"
Bố hiền lành gãi đầu: "Bố, bố nhớ con."
Tôi nắm tay mẹ: "Không nói với con, con mới gi/ận đó."
Ngày mẹ phẫu thuật, tôi và bố chờ ở ngoài.
Bỗng nghe tiếng ồn ào bên ngoài, thấy một đoàn bác sĩ đẩy cáng đi vội.
"Bệ/nh nhân bị năm nhát d/ao đ/âm vào bụng, nhóm m/áu O, chuẩn bị huyết tương!
"Gọi gấp bác sĩ Lý đến cấp c/ứu!"
Khi cáng đi qua, tôi thấy Lý M/ộ Ngưng nằm trên đó, ngập trong m/áu.
Tôi đứng hình.
Trong lúc tôi hoảng hốt, cô ấy thoi thóp giơ tay nắm lấy tôi.
Khuôn mặt xinh đẹp lẫn m/áu và nước mắt, thều thào: "A Hỷ, tớ sai rồi, giờ tớ biết mình sai rồi."
Tôi chưa kịp nói gì, bác sĩ đã đẩy cô vào phòng mổ.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Không lẽ...
Tôi mở điện thoại, xem sự kiện đ/âm người đang gây xôn xao khắp mạng.
Bình luận
Bình luận Facebook