Như tôi đã dự đoán, thầy Chu rất nhanh nhận được điện thoại thông báo tôi được tuyển vào đội tuyển tỉnh. Cả ngày hôm đó, tôi bước đi như trên mây, chân như đạp lên những đám bông mềm mại. Trường học đặc biệt phát đi thông báo qua loa phát thanh, kêu gọi toàn trường học tập theo chúng tôi. Người quen kẻ lạ đều đến chúc mừng tôi. "Châu Tiểu Mỹ, cậu giỏi thật đấy!" "Châu Tiểu Mỹ, đây là điều cậu xứng đáng!" "Châu Tiểu Mỹ, nhớ phải đoạt giải quốc gia để được bảo lãnh vào Thanh Bắc nhé!"... Học sinh khối 10 và khối 12 xếp hàng đến xem mặt tôi trong giờ ra chơi. Họ vây quanh cửa sổ, chỉ trỏ bàn tán: "Chính là cô ấy, đứng thứ 26 toàn tỉnh đấy." "Gh/ê thật, tôi còn chẳng đạt nổi hạng 26 khối cơ mà." "Không hiểu n/ão cô ấy cấu tạo thế nào nhỉ?"... Tôi biết vào đội tuyển tỉnh không đồng nghĩa với thành công. Nhưng khoảnh khắc này, tôi thực sự không kìm nén nổi niềm vui sướng cuồ/ng nhiệt trong lòng. Tôi muốn hét to: "Tôi đạt hạng 26 toàn tỉnh, tôi vào đội tuyển rồi!" Tôi muốn nói với từng người qua đường: "Lần này, tôi đã khác kiếp trước rồi." Tôi sẽ không bao giờ sống mờ mịt, tầm thường nữa. Tôi sẽ không còn hồ đồ để rồi ch*t oan uổng. Lần này, tôi không muốn làm con ve sầu mùa hè, mà sẽ là chim bằng cưỡi gió vút cao. Niềm vui chưa kịp ng/uôi ngoai, tôi nhận được điện thoại từ mẹ. Đã lâu chúng tôi không liên lạc. Tôi tưởng bà gọi để chúc mừng, nào ngờ đầu dây bên kia giọng nghẹn ngào: "Tiểu Mỹ ơi, bố con gặp chuyện rồi, biết làm sao đây!" 22 Khi tôi đến bệ/nh viện, bố vừa mới mổ xong. Th/uốc tê chưa hết, ông nằm im lìm trông dễ chịu hơn lúc tỉnh táo. Mẹ nắm tay tôi khóc nức nở: "Mẹ đã bảo ông ấy, khuya rồi lại say xỉn, đừng đi đ/á/nh bài nữa. Ông ấy không nghe. Giờ ngã xuống mương, bác sĩ bảo xươ/ng g/ãy hết, dù hồi phục tốt cũng thành tật. Mẹ hết tiền rồi, bệ/nh viện đang đòi nộp thêm. Tiểu Mỹ, con có tiền không? Giúp mẹ gánh vác chút được không?" Lòng dạ giá băng, tôi hỏi lại: "Con còn đi học, lấy đâu ra tiền?" "Con có tiền đi học ắt phải có cách ki/ếm tiền. Chân bố con không thể không chữa!" Mẹ rơi lệ như mưa, "Nhà chỉ có mình bố lao động, ông ấy mà què thì cả nhà sống sao đây!" Bà siết ch/ặt tay tôi: "Tiểu Húc mới 10 tuổi, sau này học cấp 3, đại học, cưới vợ m/ua nhà còn bao nhiêu tiền. Số mẹ khổ quá! Tiểu Mỹ ơi, mẹ phải làm sao?" Tôi từ từ rút tay ra, hỏi nhẹ: "Mẹ muốn con nói gì, làm gì?" Mẹ vò đầu bứt tai: "Mẹ... mẹ..." Tôi cao giọng: "Mẹ muốn con tự nguyện bỏ học, đi làm nuôi ông chồng nghiện rư/ợu bài bạc của mẹ, cung phụng bà mẹ mới bốn mươi tuổi đầu, để thằng con trai cưng bám váy hút m/áu?" Giọng tôi vỡ òa phẫn nộ, "Cho đến khi con ch*t, các người còn dùng x/á/c con moi tiền m/ua nhà xe cưới vợ cho Tiểu Húc. Còn các người chỉ cần đ/ốt vàng mã vào ngày giỗ, đúng không?" Mẹ đỏ mặt: "Con nghĩ bậy rồi! Mẹ bất đắc dĩ thôi... Con là m/áu mủ của mẹ, sao mẹ mong con ch*t? Mẹ chỉ mong cả nhà an lành!" Tôi hít sâu, nuốt trôi dòng lệ: "Mẹ ơi, con đạt hạng 26 toàn tỉnh kỳ thi toán. Con được vào đội tuyển, sẽ dự thi quốc gia. Lần này, con sẽ không vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì mà từ bỏ cuộc đời mình. Tuyệt đối không!" Bà lẩm bẩm: "Vào đội tuyển tốt thật, nhưng bố con và em trai thì sao?" "Ông ấy đâu có ch*t! Chân hơi tật một chút, ít ra vẫn sống. Tự ông ấy chuốc lấy thôi." Tôi ngừng lại, "Còn Tiểu Húc - nó là con của mẹ. Trách nhiệm nuôi nấng nó thuộc về mẹ! Mẹ mới bốn mươi, hoàn toàn có thể đi làm công nhân vệ sinh, giúp việc, nấu ăn ở công trường. Hai người nuôi một đứa trẻ, đâu có khó." Bố lúc này tỉnh lại, trợn mắt nhìn tôi, giọng líu nhíu: "Đồ tạp... chủng... vô... lương tâm..." 23 Tôi đứng phắt dậy, lạnh lùng: "Bây giờ đoạn tuyệt cũng chưa muộn." "Đoạn... thì đoạn! Tao... không thiết!" "Tốt lắm!" Tôi gật đầu mạnh, "Mong rằng khi tôi đoạt giải quốc gia, được bảo lãnh nhập học, các người đừng đến nắm tay nói tôi là con gái ngoan. Bắt tôi nuôi các người và thằng em." Tôi quay lưng, không luyến tiếc bước khỏi phòng bệ/nh. Ném lại sau lưng những lời nguyền rủa vô h/ồn của bố và tiếng khóc than của mẹ. Hành lang bệ/nh viện dài thăm thẳm, tôi bước càng lúc càng nhanh. Nhưng dù có chạy, cũng không đuổi kịp những giọt nước mắt rơi. Sống hai kiếp người, tôi chưa từng nhận được tình yêu trọn vẹn của cha mẹ. Khi vào nhất trung, khi vượt qua vòng loại, khi đạt hạng 26 ở giải tỉnh để vào đội tuyển... Tôi khao khát biết bao một lời công nhận, một biểu hiện yêu thương. Không có! Kiếp trước tôi tự lừa dối mình, cho rằng mình chưa đủ xuất sắc. Giờ tôi hiểu, không yêu thì mãi không yêu. Tôi phải nắm lấy vận mệnh, không để đạo đức giả và tình thân rẻ mạt trói buộc. Tôi sẽ ch/ặt đ/ứt dây ràng buộc huyết thống, sẽ yêu thương chính mình. Tôi sẽ một mình leo lên đỉnh cao. Đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống lũ kiến từng vướng chân mình. Hôm đó rời viện xong, tôi nhanh chóng vào khu tập huấn kín của đội tuyển. Bố mẹ từng đến trường tìm, nhưng hiện nay nhà trường đặt nhiều kỳ vọng vào tôi, không biết dùng cách nào ổn định được họ. Đội tuyển tỉnh có 33 người, thứ hạng của tôi khá thấp. Ngày nhập trại, tôi gặp Vệ Miễn. Cậu ấy đạt giải nhất toàn tỉnh - điều tất nhiên, thầy Vương từng nói Vệ Miễn là học trò thiên tài nhất ông từng dạy.
Bình luận
Bình luận Facebook