Mở điện thoại ra còn phát hiện tôi đã chuyển cho anh một nửa tiền phòng, bạn bè đã bị xóa, số điện thoại bị chặn. Phải nói là cảnh tượng này hơi buồn cười thật. Không nhịn được, tôi bật cười. 'Em còn cười nữa?' Thịnh Uất Nhiên nghiến răng nghiến lợi: 'Lúc đó anh thậm chí còn tưởng em là người buôn b/án, đem anh đi b/án rồi.' Tôi: 'Em không có, em đâu có, anh nói bậy.' 21 Chúng tôi ở nhà một ngày, sáng hôm sau chuẩn bị về. Ban đầu bố tôi hứa sẽ lái xe đưa chúng tôi ra bến, nhưng không may, một người bạn cũ của họ bị ngã g/ãy chân, cả hai đều phải đến bệ/nh viện thăm bạn. 'Bác cứ đi đi, cháu và An An tự bắt taxi ra bến cũng được.' Bố mẹ tôi lưu luyến chia tay Thịnh Uất Nhiên, vội vã đến bệ/nh viện. Tôi ngồi trên giường khách sạn, nhìn Thịnh Uất Nhiên thu dọn đồ. Khi anh thu xếp xong xuôi, tôi mới lên tiếng nhắc nhở. 'Anh quên mang theo đồ rồi.' Thịnh Uất Nhiên nhìn quanh: 'Có đâu?' Tôi giơ hai tay ra: 'Anh quên mang theo bảo bối của mình rồi nè!' Thịnh Uất Nhiên bật cười, bước đến ôm eo tôi xoay vài vòng. 'Không quên đâu, luôn nhớ trong lòng.' Tôi nhìn nốt ruồi dưới mắt anh, không kìm được liền dùng đầu lưỡi liếm nhẹ. Thịnh Uất Nhiên siết ch/ặt vòng tay. Tôi thấy thú vị, một tay xoa yết hầu anh, vừa cúi xuống hôn lên nốt ruồi. 'Bây giờ mấy giờ rồi?' Thịnh Uất Nhiên khẽ hỏi. Tôi vừa xem giờ xong, đáp: 'Chín rưỡi.' 'Chúng ta trả phòng lúc mười hai giờ đúng không?' Tôi ý vị nhìn anh: 'Đúng vậy.' 'Vậy thì được.' Trong chớp mắt, cả thế giới đảo lộn. Tôi bị ném vào chiếc giường mềm mại, như lạc vào giấc mơ màu trắng tinh. 'An An, lần này còn chạy nữa không?' Mồ hôi Thịnh Uất Nhiên nhỏ giọt trên khóe mắt tôi, hòa cùng nước mắt cảm xúc. 'Không chạy nữa.' Tôi trả lời nghẹn ngào. Cuối cùng tôi cũng được thấy đôi mắt phượng nhuốm sắc đỏ, nốt ruồi dưới làn mồ hôi càng thêm mê hoặc. Quả đúng như tưởng tượng, vô cùng quyến rũ. Thịnh Uất Nhiên hôn lên trán tôi từng chút một, đầy vỗ về và yêu thương. Giọng anh khàn khàn thỏa mãn: 'An An, em là của anh.' Tôi sửa lại: 'Không đúng, Thịnh Uất Nhiên, anh là của em.' Anh khẽ cười: 'Đúng, anh là của em.' Tôi như con thuyền nhỏ bị quăng vào sóng lớn, chao đảo không ngừng, suýt mất kiểm soát. Cho đến khi mây tan mưa tạnh, mới cập bến bình yên. Tôi đã tìm được phương th/uốc của mình. Vị th/uốc ấy tên là Thịnh Uất Nhiên. (Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook