Tôi ngờ vực nhìn những thiết bị quay phim và ê-kíp phóng viên vây quanh. Thứ rõ rành rành thế này sao bà ấy có thể không thấy?
Bà ta ngồi đối diện tôi, khuôn mặt tiều tụy, váy dài rá/ch tươm, lớp trang điểm nhòe nhoẹt vì mồ hôi và nắng gắt. Trên tóc còn vương đầy lá cỏ khô.
Thấy tôi nhìn, mẹ tôi khóc lóc ỉ ôi, cố ý hướng mặt nghiêng 45 độ về phía ống kính. Ánh mắt bà ta nhìn tôi như đứa trẻ ngỗ nghịch.
"Nhàn Nhàn, mẹ biết con nhiều mưu mẹo, từ nhỏ đã hẹp hòi ích kỷ nên mới gh/ét mẹ. Mẹ không trách, nhưng phải biết mẹ yêu các con mà."
Chê tôi nhỏ nhen rồi đổ lỗi tại sao tôi gh/ét bà? Bà bị đi/ên à?
Tôi ngả người về phía sau, tránh cái tay định chạm vào người mình. Bà ta không hề ngượng, tiếp tục diễn sâu trước ống kính.
"Con đầy khuyết điểm, mẹ đều nhẫn nhịn. Nhưng sao con với thằng em dẫn dụ fan b/ạo l/ực mạng với mẹ? Con biết mẹ đ/au lòng thế nào không?"
Vừa nói, bà ta vừa liếc nhìn những vết xước trên người, ngầm ám chỉ đó là do tôi và Hứa Tinh Vân gây ra.
Cư dân mạng xem livestream dù không phải fan cũng bùng n/ổ:
[Chị này, bị ch/ửi là đáng! Tôi không phải fan cũng ch/ửi đây!]
[Ước gì có được tư duy "mọi lỗi tại người khác" như bả!]
[B/ạo l/ực mạng? Kể lại việc bà làm mà thành b/ạo l/ực mạng sao?]
[Tôi vừa ở quán cafe của Nhàn Nhàn. Lúc vào thấy bà này tự vứt lá lên đầu, x/é rá/ch váy. Link đính kèm nhé. PS: H/ãm h/ại con ruột, gh/ê t/ởm thật!]
Tôi mở link xem. Clip quay cảnh mẹ tôi đẩy cửa quán cafe, thấy máy quay liền lùi lại. Chạy ra bụi cây gần đó tự tạo hình thảm hại rồi mới vào. Hóa ra giả vờ không thấy chúng tôi, định vu khống tôi b/ạo l/ực mạng, lại còn đạo đức giả nói ngược.
Hừ...
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta diễn, không thèm đáp. "Đến đây để cảnh báo bà đừng quấy rối em tôi nữa. Nếu còn đe dọa, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Không theo kịch bản của bà ta, tôi vạch trần sự thật. Mẹ tôi không giả vờ được nữa, mặt méo mó gi/ận dữ.
"Mày nói cái gì? Tao đe dọa bao giờ? Các mày ki/ếm tiền đưa tao nuôi mẹ là đương nhiên!"
"Tiền phụng dưỡng tháng nào tôi cũng chuyển đủ. Nếu còn tham lam, điện thoại Tinh Vân đầy bằng chứng đấy."
11
Người phụ nữ vừa còn hung hăng bỗng xẹp như bóng xì hơi. Vẫn ngoan cố: "Hai đứa từ nhỏ đã tiêu xài hoang phí, ng/u si chẳng giống tao. Nếu tao không đòi tiền thằng em, nó sớm phá sản rồi! Cho người ngoài không bằng cho tao. Hơn nữa các mày ở showbiz ki/ếm tiền dễ, biết đâu là tiền bẩn? Tao còn chẳng thèm!"
Tôi gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở đầy mỉa mai: "Bà biết kẻ tung tin đồn trước bị xử bao năm tù không? Gh/ê t/ởm tiền chúng tôi mà vẫn đòi đều đặn? Tôi nhớ bà giờ thất nghiệp mà?"
Câu nói nào đó chạm tự ái. Mẹ tôi bỗng nở nụ cười quái dị, giọng chua ngoa: "Loại thượng lưu như tao cần gì làm việc vẫn ki/ếm tiền. Khác xa lũ hạ đẳng các mày!"
Bà ta đưa tôi tấm danh thiếp ghi: [Tập đoàn TDR55 - Cố vấn: Tống Tầm Anh]. Cằm bà ta vểnh lên đầy kh/inh bỉ: "Ngày nào cũng có người nịnh hót, biếu tiền. Thèm đếch gì đồng xu rá/ch của các mày!"
Tôi lục trí nhớ về cái tên quen quen này. Đây không phải công ty l/ừa đ/ảo vừa bị báo chí đưa tin sao?
Bà ta liếc xéo chờ phản ứng. Thấy tôi im lặng, sốt ruột nói: "Giới hạ đẳng như các mày đời nào hiểu cách tiền đẻ ra tiền. Đầu tư vào đây đi, xem tình mẫu tử tao nhận đấy. Nhưng hai đứa phải làm đại sứ miễn phí trọn đời cho công ty."
Tôi trầm mặc suy nghĩ. Tống Tầm Anh sốt ruột thúc giục: "Cơ hội ngàn năm có một! Đầu tư vào đây, năm sau gấp đôi... à không, gấp ba! Càng nhiều vốn càng lãi lớn!"
Bà ta còn định dụ tôi đổ hết tiền túi vào. Tôi không nhịn được nữa, nghiêm mặt cảnh báo: "Xem tin tức đi, đây là công ty l/ừa đ/ảo!"
Ai ngờ Tống Tầm Anh không hề để tâm, còn m/ắng tôi nhỏ mọn: "L/ừa đ/ảo thì sao? Bọn chúng thấy công ty tao ki/ếm nhiều quá nên đố kỵ, ghép tội đấy! Tao không tin. Loại như mày hiểu sao nổi!"
Tôi không định mất công khuyên nhủ, cầm túi định rời đi. Tống Tầm Anh gầm lên: "Từ nay tao không đụng hào nào của các mày! Đợi khi tao phất lên, đừng có trơ trẽn quay về!"
Tôi không ngoảnh lại: "Tốt nhất là vậy!"
12
Lúc Tống Tầm Anh dụ tôi đầu tư vào công ty l/ừa đ/ảo, đạo diễn đã c/ắt sóng. Hứa Tinh Vân bất chấp ngăn cản của đoàn làm phim, nhất định phải tìm tôi.
Đạo diễn gọi báo: "Cậu ấy xem livestream xong sợ chị gặp nguy hiểm, cứ đòi đi tìm."
Tôi vội lái xe về nhà, thấy Hứa Tinh Vân đang bị đạo diễn giữ ở cổng. Thấy tôi, vẻ mặt lo lắng của cậu tan biến, vội chạy tới hỏi: "Chị... bà ấy có nói gì... làm chị tổn thương không?"
Mắt tôi cay xè, ôm chầm cậu em mà nghẹn giọng: "Làm sao được chứ? Chúng ta đã lớn rồi, không còn sợ bà ấy nữa rồi..."
Bình luận
Bình luận Facebook