Chính tôi làm người mẫu cho anh ta, quay video b/án hàng, livestream, từ từ g/ầy dựng công ty.
Chúng tôi là cặp blogger nổi tiếng trên mạng.
Những tin tức này vừa lan truyền, chẳng cần tôi đưa bằng chứng, đã có người chú ý chụp được video và ảnh anh ta m/ập mờ với Kiều Vận.
Kể cả đứa trẻ đó.
Vệ Lẫm nhắn tin cho tôi, gi/ận dữ m/ắng tôi không tha cả đứa trẻ.
Anh ta trông tức gi/ận khủng khiếp, nói ly hôn thì ly hôn.
Tôi chẳng muốn vướng víu với anh ta dù một ngày.
Lập tức hẹn anh ta ra ủy ban dân sự.
Khi vào sảnh, anh ta lại muốn nuốt lời.
Tôi chế giễu: "Sao lại không yêu con mình nữa? Đừng để tôi kh/inh thường anh chứ!"
Anh ta không cãi lại, chỉ ủ rũ đẩy cửa bước vào.
Nhân viên ủy ban thông báo chúng tôi có ba mươi ngày suy nghĩ.
Vệ Lẫm bỗng phấn chấn, nhìn tôi đầy hy vọng: "Mạn Mạn, ý trời là vậy."
Tôi nhíu mày, lạnh lùng: "Vệ Lẫm, bên cạnh là tòa án, để tòa ra bản án luôn đi!"
"Ba mươi ngày cũng không chờ nổi? Cô đang vội cái gì?"
"Sao không vội? Anh gieo gió thì gặt bão, tôi còn mang danh vợ anh, chẳng lẽ sau này còn phải đi nhận x/á/c anh?"
Mặt Vệ Lẫm đơ cứng, sau đó tràn ngập vẻ không tin nổi: "Khương Mạn! Cô nguyền rủa tôi?"
"Sao? Với qu/an h/ệ như hiện tại, chẳng lẽ tôi còn phải chúc phúc cho anh?"
"Cô..."
10
Nhờ lần này Vệ Lẫm để cảm xúc lấn át, việc ly hôn diễn ra suôn sẻ, ngay hôm đó chúng tôi nhận được giấy chứng nhận ly hôn từ tòa.
Do mặc cảm tội lỗi, anh ta chia cho tôi nhiều tiền hơn, tôi nhận hết không chối từ.
Nhưng không có nghĩa tôi sẽ tha cho anh ta.
Tôi mất một đứa con, suýt mất mạng, còn bị anh ta lãng phí trọn tám năm tuổi trẻ.
Nếu anh ta sớm thừa nhận, thậm chí nói trước khi tôi mang th/ai, tôi đã có thể thuyết phục bản thân chia tay trong hòa bình.
Nhưng anh ta tưởng rằng tôi có bầu, bụng đã lớn, là có thể kh/ống ch/ế tôi, bắt tôi nuốt chuyện kinh t/ởm như nuốt ruồi.
Anh ta thực sự ảo tưởng quá rồi.
Anh ta không hiểu, lý do tôi day dứt về tuổi thơ, tự ti vì gia đình đơn thân chỉ là khi còn non nớt bị bạn bè chế giễu, sau này chủ yếu là thương mẹ một mình vất vả nuôi tôi khôn lớn.
Gia đình đơn thân không có nghĩa tôi không yêu bản thân. Mẹ luôn dành cho tôi tình yêu trọn vẹn, bà dạy từ nhỏ rằng tôi xứng đáng với mọi thứ, tôi xứng với tất cả.
Tôi tuyệt đối không cần một người đàn ông ngoại tình, còn đẻ ra con ngoài giá thú.
Kiều Vận lén lấy số điện thoại tôi gọi đến, đường hoàng nói: "Chị ơi, giờ chị đã có mọi thứ mình muốn rồi, chẳng lẽ không buông tha bọn em? Ít nhất chị giải thích chuyện trên mạng đi."
"Được thôi!" Tôi mỉm cười.
"Hả? Chị... chị..." Cô ta không dám tin, nói lắp bắp.
"Không cần nữa phải không?" Tôi châm chọc.
"Không phải không phải, em..." Giọng khóc nức nở vang qua điện thoại.
"Chị ơi, chúc chị hạnh phúc, dù chị có tin không, nhưng năm năm trước, em và A Lẫm thực sự chỉ là t/ai n/ạn, chẳng ai muốn làm tổn thương chị cả, còn Tiểu Bảo, bé càng vô tội."
Họ thực sự rất xứng đôi, cùng tính cách thích diễn, cùng tự cho mình là đúng, cùng tự luyến.
"Chị tin các em vô tội, các em vô tình cởi đồ, em vô tình giạng chân để anh ta vô tình đẻ ra con, em vô tình không uống th/uốc, không biết trên đời còn có thể ph/á th/ai, vô tình sinh con, vô tình đặc biệt dẫn đứa trẻ vài tuổi xuất hiện trong đám cưới chị, tội nghiệp quá! Em thật ngây thơ, chị lo cái trí thông minh này của em, không biết con em có vấn đề trí tuệ không đấy!"
"Chị... chị nhất định phải nói khó nghe thế sao? Thôi, rốt cuộc là bọn em sai, chị muốn ch/ửi thế nào cũng được, chỉ mong chị nghĩ tình nghĩa vợ chồng, tha cho A Lẫm, giải thích chuyện này."
"Vội gì? Chút nữa chị sẽ trả lời."
"Cảm ơn chị." Cô ta r/un r/ẩy cảm ơn, dường như lại khóc.
Giờ khóc cái gì, sau này khóc còn nhiều, cảm ơn tôi còn sớm quá.
11
Tôi đăng thẳng đoạn ghi âm đó bằng tài khoản chính, kèm theo giấy chứng nhận ph/á th/ai của mình, chỉ ghi hai chữ: [Giải thích].
Không phải muốn tôi giải thích sao?
Vậy thì chính giọng nói của nữ chính "mang bầu bỏ chạy" sẽ thuyết phục hơn.
Đoạn âm thanh này bùng n/ổ trên mạng, bởi nó đủ kỳ quái, đủ vô lý, lại là tin gi/ật gân, hoàn toàn đáp ứng mọi yếu tố viral.
Những lời m/ắng nhiếc tràn ngập tất cả tài khoản của doanh nghiệp Vệ thị.
[Không đùa chứ! Không đùa chứ! Thật sự coi mình là nữ chính mang bầu bỏ chạy rồi hả?]
[Sao lại vô tội nữa chị ơi, có phải chị tự nguyện không dùng bao không? Nếu không, vậy là anh ta hi*p da/m, đã là hi*p da/m sao không báo cảnh sát? Sau đó không uống th/uốc, mang th/ai con trai người lạ còn dám sinh? Chị quá đỉnh!]
[S/ay rư/ợu, còn làm được chuyện đó nữa sao? Anh bạn tự lừa mình thôi, ai chả biết.]
[Cô này lừa hôn đấy? Trai dê gái điếm khóa ch/ặt nhau.]
...
Vệ Lẫm đổi số khác gọi đến chất vấn: "Cô nhất định phải làm khó dễ thế sao? Khương Mạn, không ai muốn tổn thương cô đâu. Tiểu Vận cũng vô tội, lúc đó cả hai bọn tôi say không tỉnh táo."
"Ừ, các anh không muốn tổn thương tôi, nhưng tôi thì khác, tôi nằm mơ cũng muốn các anh ch*t không toàn thây đấy."
"Vô tội? Hai người các anh vô tội? Vệ Lẫm anh nghĩ tôi ng/u sao? Say bí tỉ, anh còn cương cứng được? Say bí tỉ, sau đó cũng bất tỉnh? Không xử lý gì, hay tại tôi bỏ đ/ộc c/âm miệng anh, anh không nói được? Sau này cũng tại tôi bắt anh giấu tôi năm năm? Tại tôi bắt anh lừa tôi khi tôi mang th/ai năm tháng?"
"Khương Mạn, cô nhất định không buông tha sao?"
"Anh ch*t đi, tôi sẽ buông tha, chỉ cần nghĩ anh còn sống, tôi đã thấy sống không bằng ch*t rồi."
"Cô..."
Tôi cúp máy thẳng, cãi nhau đã vô nghĩa, phải khiến anh ta thực sự chảy m/áu, phải h/ủy ho/ại thứ anh ta trân trọng nhất, khiến anh ta đ/au khổ như tôi, không, phải đ/au gấp mười lần tôi, tôi mới buông tha.
Bình luận
Bình luận Facebook