Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Ảo Mộng
- Chương 2
「Có vẻ như là một căn phòng trống… Anh quên mất.」
Anh lại ôm lấy tôi, úp mặt vào bờ vai tôi, 「Đừng nh.ạy cả.m thế, Khanh à. Đây là nhà anh, rất an toàn, không phải khách sạn lần trước.」
「…」
Lần anh nhắc đến, là chuyện tháng trước chúng tôi đi tắm suối nước nóng ở ngoại ô và ở lại một khách sạn.
Tôi đã phát hiện một camera hồng ngoại trên trần nhà bằng phương pháp học được trên mạng, lập tức báo cảnh sát.
Sau lần đó về nhà, tôi liên tục gặp á/c mộng mấy ngày liền.
Mỗi lần tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhại, đều có Nghiêm Thận ôm tôi, dịu dàng an ủi.
Nghĩ đến đây, trái tim đang lo/ạn nhịp của tôi dần ổn định lại.
Nghiêm Thận từ từ cọ người lại gần, ôm lấy tôi: 「Ngủ đi Khanh, có lẽ dạo này em áp lực công việc quá, nghỉ ngơi chút sẽ ổn thôi.」
Hơi thở ấm áp phả bên tai, thoang thoảng mùi cam quýt, khiến tôi nhanh chóng buồn ngủ.
Có lẽ Nghiêm Thận nói đúng, do tôi áp lực quá lớn.
Anh ấy và tôi là đồng nghiệp cùng phòng, từng chứng kiến sự cố gắng của tôi trong công việc.
Hồi mới yêu, Nghiêm Thận đã nhiều lần khuyên tôi đừng vất vả quá, anh sẽ nuôi tôi.
Lúc đó tôi chỉ cười rồi lao vào lòng anh: 「Em thấy như vậy là tốt rồi, không cần anh nuôi đâu.」
Đúng vậy.
Trước hôm nay, tôi luôn nghĩ anh chỉ là người bình thường có hoàn cảnh giống tôi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi lẩm bẩm:
「Sao trước giờ anh không nói với em... anh có một người anh song sinh, lại còn là...」
Lời chưa dứt, tôi đã ngủ thiếp đi.
Giọng nói của Nghiêm Thận sau đó, có lẽ là từ trong mơ.
Anh vòng tay qua eo tôi, từng chút hôn lên vành tai: 「Bởi vì... anh muốn giấu Khanh - người chỉ thuộc về mình anh - lâu hơn chút nữa.」
...
Sau giấc ngủ trưa, mây đen vần vũ, bầu trời tối sầm.
Nghiêm Thận hứng khởi dẫn tôi ra vườn, nói rằng trồng ở đó một khóm hoa hồng quý hiếm.
Tôi đi vài bước, nhíu mày.
Cảm giác bị theo dõi mãnh liệt lại ập đến.
Lần này, tôi nhìn quanh, cuối cùng khi ngẩng đầu quay người đã thấy Nghiêm Khác đứng sau cửa kính phòng sách tầng hai.
Anh ta tháo kính, cởi hai khuy áo sơ mi, xắn tay áo lên để lộ cánh tay rắn chắc.
Khi ánh mắt chạm nhau, anh ta không né tránh, thậm chí nâng ly rư/ợu vẫy chào tôi.
Mắt tôi từ từ di chuyển sang trái.
Bên trái phòng sách chính là phòng ngủ của Nghiêm Thận.
4
Đáng lý sau bữa tối, chúng tôi phải về.
Nhưng trời đổ mưa như trút nước.
Nghiêm Khác nhìn chúng tôi: 「Tối nay ngủ lại đây đi.」
Tôi muốn từ chối: 「Em không mang đồ thay, cũng không có nước tẩy trang...」
「Mẹ trước khi ra nước ngoài có để lại mỹ phẩm và đồ ngủ, Nghiêm Thận lên lấy giúp.」
Nghiêm Khác nói giọng không cho phản kháng, sau khi Nghiêm Thận lên lầu, lại cười khẩy nhìn tôi.
「Cô Hạ rất gh/ét tôi sao? Đến mức không muốn ở cùng phòng?」
Tôi bặm môi: 「Ngài đa nghi rồi.」
Anh ta từ từ ngồi xuống cạnh tôi.
「Cô Hạ, Nghiêm Thận hẳn đã nói với cô rồi chứ?」
Nói câu này, anh ta nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt mang theo sức ép như muốn nuốt chửng tôi.
「Từ nhỏ đến lớn, sở thích của chúng tôi luôn giống nhau, bao gồm cả——」
Một tiếng sét vang trời cùng mưa xối xả đổ xuống.
Khiến cho chữ cuối cùng, tôi không nghe rõ.
Tôi đứng phắt dậy: 「Em lên tìm Nghiêm Thận đây, ngài cũng nghỉ sớm đi.」
Dù không quay đầu,
tôi vẫn cảm nhận rõ ánh mắt nóng bỏng của anh ta dính theo sau lưng, như bóng với hình.
Trước khi ngủ, tôi nhớ lại ánh mắt ban ngày của Nghiêm Khác, lòng dậy sóng.
Đẩy Nghiêm Thận ra: 「Em mệt, muốn ngủ sớm.」
Nghiêm Thận vốn ngoan ngoãn bỗng trầm mặt, siết ch/ặt vai tôi:
「Khanh gặp anh trai anh rồi, liền chê anh sao?」
「Đừng nói bậy!」
Lòng tôi bỗng dâng lửa gi/ận,
「Liên quan gì đến anh trai anh? Nghiêm Thận, chúng ta chỉ đang hẹn hò, em không có quyền từ chối sao?」
「Chỉ là hẹn hỏ... thôi sao?」
Trong ánh đèn mờ ảo, mắt anh cuộn trào cảm xúc như vực thẳm.
Cuối cùng, tất cả lại chìm xuống.
Nghiêm Thận cười ngây thơ: 「Anh xin lỗi, là lỗi của anh, em ngủ đi.」
Nhưng đêm đó, tôi ngủ không yên.
Không biết vì lạ chỗ, hay vì những dòng chảy ngầm ban ngày.
Tôi nằm mơ.
Trong mơ, tôi nằm trên chiếc giường tròn, hai con rắn lớn lạnh lẽo bò từ sau gương ra.
Chúng ngóc đầu, đôi mắt rắn lạnh lùng đầy d/ục v/ọng nhìn chằm chằm, từ từ quấn lấy tôi.
「Buông ra——!」
Tôi gi/ật mình tỉnh dậy, ngồi bật dậy.
Ánh chớp lóe lên, chiếu sáng căn phòng trong chốc lát.
Nhưng bên cạnh tôi chẳng có ai.
「...Nghiêm Thận?」
Vừa gọi, cửa phòng mở.
「Anh đi đâu?」
「Xuống lấy nước.」
Nghiêm Thận bước vào ôm lấy tôi, 「Gặp á/c mộng à?」
Hơi rư/ợu thoang thoảng phảng phất.
「Anh uống rư/ợu?」
「Ừ.」
Giọng anh khàn đục, ngón tay lướt nhẹ khiến tôi rùng mình.
「Ngoan nào, Khanh.」
Anh thì thầm, 「Cứ để anh lo... tất cả.」
Con thuyền nhỏ chơi vơi giữa biển lớn, gió mưa vần vũ, chao đảo nhưng không lật.
Hơi men lan tỏa, khiến tôi mơ màng như say.
Thực ra, giấc ngủ của tôi vốn không sâu.
Từ khi yêu Nghiêm Thận, anh dùng đủ cách.
Nến thơm, trị liệu.
Nhưng đều vô hiệu.
Lúc này, anh ôm tôi trong đêm, vén tóc tôi thì thầm.
「Ngủ đi...」
Nửa đêm, tôi mơ thấy mình rơi vào biển sâu, bị xúc tu bạch tuộc quấn ch/ặt, vô số con mắt lẩn trong sóng biển âm thầm dõi theo cảnh xuân sắc dưới đáy đại dương.
Chương 7
Chương 12
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 16
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook