16
"Ừ."
Anh ngẩng đầu lên nhưng cố tình che mắt.
"Nhưng lúc đó em nghe thấy rồi."
"Anh phàn nàn với đồng nghiệp, bảo em x/ấu xí, còn chê em là con rùa lầm lì, gặp lại em thà ch*t còn hơn."
"Thực ra ngày đó gặp anh là em đã thích rồi, nhưng vì quá căng thẳng nên không ngờ lại làm hỏng buổi phỏng vấn của anh."
"..."
Tôi hơi ngượng gãi đầu mũi.
"Mình nói khó nghe vậy sao?"
"Lúc đó áp lực công việc lớn, dân văn phòng bực bội nên nói năng hơi quá đà. Vả lại tóc em lúc ấy dài thế nên mình cũng chẳng nhìn rõ mặt..."
"Sau này em c/ắt tóc, bỏ kính, định đến xin lỗi anh."
"Nhưng em nghĩ, chắc anh sẽ rất gh/ét em nên chỉ dám đứng từ xa nhìn."
Giọng anh lại nghẹn ngào, tôi vội đổi chủ đề.
"Thôi được rồi, thế sao lại đột nhập nhà mình?"
"Em định xin lỗi trực tiếp, nhưng hôm đó anh đi vắng, chìa khóa rơi trước cửa nên em không cưỡng lại được..."
"Rồi thành nghiện, xin lỗi anh."
Tôi nhìn trần nhà, bóp thái dương.
"Không cần xin lỗi nữa."
Xét cho cùng tôi cũng chẳng hơn gì.
"Thế bây giờ..."
Anh e dè lộ má đỏ ửng như gấc chín.
"Anh vẫn thấy em x/ấu xí, đáng gh/ét chứ?"
Tôi nuốt nước bọt, kìm tay muốn nghịch phá, lắc đầu.
"Không, anh thấy em khá dễ thương."
"Nếu em không lừa anh."
Phạm Ô biết mình sai, lại chui đầu vào chăn.
Dù anh không nói, tôi vẫn cảm nhận rõ mùi giấm chua nồng nặc trong không khí.
"Nếu người đến không phải anh, em định làm gì?"
Anh đờ người, ôm ch/ặt tôi mới dám thỏ thẻ:
"Thực ra trong vali của anh còn một thiết bị định vị, em chưa kịp xem..."
"Ví và túi trang điểm cũng có..."
17
Tôi bật cười gi/ận dữ, đẩy anh ra đứng dậy.
"Đủ rồi, hết giờ dỗ em rồi, chuẩn bị đi công tác đi."
May nhờ chuẩn bị trước, tôi mang đủ gel và vest nam để cải tạo Phạm Ô.
Không ngờ lại dùng cho anh ta.
Đàn ông làm đẹp rất dễ, cộng thêm Phạm Ô vốn đẹp trai, mặc vest xong ra dáng người khác hẳn.
Tôi đang call video với đồng nghiệp kiểm tra công việc, anh ngước lên liền tròn mắt.
"Cha mẹ ơi, đây là con nghiện game b/éo ú anh nói ư?"
"Đây chẳng phải minh tinh sao? Ôi trời, biết thế tao không xin nghỉ, giờ bị chúng nó cười cho."
Tôi định ngẩng lên thì một bàn tay chặn màn hình.
"Anh đang gọi video với đàn ông khác sao?"
"Anh thích kiểu người đó ư? Em cũng có thể c/ắt tóc ngắn mặc vest như thế."
Tôi vội lắc đầu.
"Là đồng nghiệp, bàn công việc thôi."
Ánh mắt anh vẫn đầy gh/en t/uông, cúi sát lại gần.
"Vậy anh thích em mặc thế này không?"
Tôi gật đầu.
"Em có thể nắm tay anh không?"
Tôi tiếp tục gật, dặn dò:
"Khi không có người mới được."
"Vậy em có thể gọi anh là baby, hôn anh không?"
"..."
Tôi suy nghĩ giây lát, giơ một ngón tay.
"Chọn một thôi."
Chớp mắt, môi tôi chạm hơi ấm, mũi anh cọ nhẹ.
"Nhưng em không biết hôn, phải viết abcd không?"
"..."
"Không cần."
"Viết chữ 'phân' là được."
Anh nghiêm túc gật đầu, nhưng hành động lại thành thạo, nghi là cao thủ nín thở.
Kết quả là đến phút chót chúng tôi mới vội vã lên máy bay.
Và vì môi sưng quá không nhận diện được, phải đi cổng thủ công dưới ánh mắt tò mò của mọi người.
18
Mấy ngày sau, Phạm Ô rất hay đeo bám tôi, và ngoan ngoãn hơn hẳn.
Dù nơi công cộng anh vẫn mặt lạnh giữ khoảng cách, nhưng hễ vắng người là ôm ch/ặt tay tôi đòi âu yếm.
Thật lòng mà nói, ai chẳng mê cuộc sống thế này?
Về nước liền, tôi dẫn anh gặp bạn thân, chính thức giới thiệu:
"Đây là bạn trai mình."
Bạn thân há hốc nhưng không ngạc nhiên.
Chỉ trêu chúng tôi:
"Ăn cơm cũng nắm tay, cậu bám bạn gái dữ thế."
"Cứ thế này sớm chán cho mà xem."
Tôi cười đ/ập bạn, nhưng phát hiện người bên cạnh mặt tái đi, tay buông lỏng.
Từ hôm đó, Phạm Ô bắt đầu khác lạ.
Anh không tự ý đón tôi tan làm, cũng không đòi ngủ lại.
Nhưng vẫn lén ôm quần áo tôi ngủ khi tôi đi vắng.
Có lần xem camera, tôi thấy anh vừa nghe điện thoại tôi về đã vội lau nước mắt bỏ đi.
Rõ ràng, anh đang trốn tránh tôi.
Nhưng cũng rõ ràng, anh không thể rời tôi.
Vậy tại sao ép bản thân không gặp, không bám tôi?
Tôi xem lại mọi việc, chợt nhớ lời bạn thân hôm đó.
Hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.
Phạm Ô quá nh.ạy cả.m, và thiếu an toàn.
Quan trọng nhất, anh không hiểu tình yêu nên không biết tôi có yêu mình không.
Tôi tâm sự với bạn thân, cô ấy vội xin lỗi.
"Xin lỗi, mình không cố ý nói thế."
"Không phải lỗi của cậu."
Tôi lắc đầu, chỉ vào mình.
"Là do mình."
"Mình đặt mình vào vị trí chủ động nhưng không chịu trách nhiệm, để anh ấy tự dằn vặt."
Bạn thân chép miệng hỏi cách giải quyết.
"Dỗ dành ư?"
"Hay chủ động tìm anh ta?"
Tôi suy nghĩ hồi lâu, rồi mở chat đặt chế độ không làm phiền.
19
"Điên rồi?!"
Bạn thân hốt hoảng véo tôi.
"Cậu đã nhận lỗi rồi mà sao còn chặn anh ta?"
"Cậu định lờ đi à?"
Cô ấy nói đúng, mấy ngày sau tôi không liên lạc Phạm Ô.
Anh vẫn lén đến nhà khi tôi đi vắng, giả vờ ngủ hy vọng tôi về thấy.
Nhưng tôi cố ý đi ăn với bạn thân.
Anh chịu không nổi, nhắn tin xin đón tôi tan làm.
Tôi liền viện cớ họp công ty, đã có người đưa về.
Bình luận
Bình luận Facebook