Không phải vì tên hèn dễ nuôi, mà vì con gái thấp hèn sẽ không cản đường con trai.
Trước khi tôi ra đời, họ đã dìm ch*t hai đứa con gái.
Năm tôi lên ba, vì không sinh được con trai, bố tôi ngày càng trở nên biến chất.
Ông ấy bắt đầu nghiện rư/ợu, cay đ/ộc và đầy á/c ý, ngày nào cũng phải đ/á/nh đ/ập người khác để trút gi/ận.
Ông túm tóc mẹ tôi gi/ật mạnh ra sau, đến khi trán bà rỉ m/áu mới cười đi/ên cuồ/ng.
Cười xong, ông đ/á vào bụng bà, lần lượt giẫm lên hai bàn tay.
"Tao nuôi mày ăn sung mặc sướng, mày lại chẳng đẻ nổi thằng cu nào! Mày làm nh/ục cả họ Trần!"
Mẹ tôi bị đ/á/nh như con rắn quằn quại, bò lê trên đất.
Bà không thể chống cự, chỉ biết khẩn khoản van xin.
Ông cũng đ/á/nh tôi, dù tôi mới ba tuổi, thường chỉ một cái t/át là tôi lăn như con quay mấy vòng rồi ngã vật.
Tôi ngồi thừ trên đất, ngẩng nhìn ông, quên cả khóc.
Đến năm tôi lên năm, mẹ vẫn hy vọng sinh được con trai.
"Chỉ cần... chỉ cần sinh được thằng cu thôi, bố mày sẽ không đ/á/nh chúng ta nữa."
Tiếc là chưa kịp sinh con trai thì bố tôi đã ch*t, do s/ay rư/ợu ngã xuống hồ nước đầu làng.
Sau đó bà theo bố dượng, chỉ nửa năm đã sinh một cậu con trai.
Có bố dượng là có mẹ kế, tôi trở thành đứa ở cho con trai họ.
Ăn cơm không dám ăn nhiều, nói chuyện không dám to tiếng, sợ họ bỏ rơi mình.
Tôi có thể chịu đựng mọi sự hành hạ, đ/á/nh m/ắng, mọi bất công và thiên vị từ khi lọt lòng.
Duy chỉ có điều không thể chịu nổi, là bị đ/á xuống vực thẳm ngay trước khi ánh sáng ló rạng.
Năm mười bảy tuổi, bố dượng lẻn vào phòng tôi trong đêm tối, tôi cắn đ/ứt tai hắn, xô cửa chạy ra ngoài.
Ngay lập tức nhìn thấy mẹ tôi ôm em trai ngồi trên bậc cửa, một tay bịt miệng nó, mắt dán ch/ặt vào tôi.
"Con gái à, đừng trách mẹ, nếu hắn bị mấy con hồ ly ngoài kia quyến rũ, nửa đời sau của chúng ta biết tính sao?"
Mặt tôi đầy m/áu, mắt đỏ ngầu, gào lên đầy h/ận th/ù nhìn bà.
Sau đó, bằng thân thể đầy thương tích, nửa bàn mạng sống, tôi đ/á/nh cắp được tấm giấy báo nhập học.
Đôi giày vải 8 tệ nâng đỡ tôi đi suốt chín ngày trên con đường đất lầy lội, m/ua được tấm vé xe duy nhất đến huyện lỵ.
Từ đó về sau, như giọt nước hòa vào biển cả, không còn dấu vết, chẳng một lần ngoảnh lại.
Khi mới đến thành phố này, tôi trơ trọi một thân, ngoài tấm giấy báo gói trong ba lớp vải trong túi.
Để sống sót, tôi chịu đựng đủ mọi khổ cực.
Lúc khốn cùng nhất, tôi tranh giành thùng rác với bà lão có lương hưu.
Những thùng rác bị bỏ quên, có thể coi là cơ hội sinh tồn cuối cùng của tầng lớp đáy xã hội, mọi kẻ cùng đường đều có thể tạm no bụng nhờ lục thùng rác.
Ngủ dưới gầm cầu, trên phố lớn, nhặt ve chai lục rác, làm phục vụ 5 tệ một giờ, phát tờ rơi 3 xu một tờ...
"Cô bé xinh thế này, lên tầng 28 đi, ăn ngon mặc đẹp." Tên tiếp thị hộp đêm kéo tôi lại.
Kẻ x/ấu tôi gặp nhiều không đếm xuể, người tốt đếm trên đầu ngón tay, chị Đào là một trong số đó.
Chị chấm điếu th/uốc trên tay, đôi môi đỏ rực, mái tóc xoăn dài màu nâu buông sau lưng, mặc chiếc váy ngắn da báo, m/ắng hắn: "Cút xéo, b/án rư/ợu của mày đi, lúc nào lại làm m/a cô thế?"
Tôi biết chị làm nghề gì, khi ấy ở hộp đêm lớn nhất trong khu vực hai, tôi rửa bát ở nhà hàng tầng dưới, còn chị ở tầng 28, tôi đã mang đồ lên cho chị vài lần.
Tôi nắm ch/ặt mép khay, căng thẳng nhìn chị.
Chị chợt nghĩ ra điều gì đó: "Chị nghe Yên Yên nói, em thi đỗ Đại học Kinh Hoa, đang gom tiền học phí?"
Yên Yên là cô gái mới vào, nhỏ tuổi hơn tôi một tuổi, vẻ đẹp ngây thơ đến chói lòa, làm ăn khá giỏi trong hộp đêm, thường ném cho tôi quần áo cũ của cô ấy.
B/án mấy bộ đồ chỉ có vài mảnh vải đó, số tiền còn lại giúp tôi tiết kiệm một khoản kha khá.
Tôi gật đầu, chị không nói gì thêm.
Chị Đào có chút thâm niên trong hộp đêm, chỉ một câu nói, tôi được điều lên quầy lễ tân KTV tầng ba, lương từ năm trăm một tháng lên một nghìn rưỡi.
Nhân duyên con người thật kỳ lạ, dường như chị rất quý tôi: "Cô bé lanh lợi thế, rửa bát làm gì."
Chị chê bộ đồ xỉn màu của tôi, dắt tôi đến Century Golden Resources, đó là lần đầu tiên tôi bước vào trung tâm thương mại lớn thế, mùi hương quyến rũ, khuôn viên rộng mười vạn mét vuông, lái xe còn chẳng hết nữa là đi bộ.
Chiếc điện thoại đầu tiên trong đời tôi cũng do chị cho, là chiếc Nokia 2112, thân máy màu bạc, phím màu hồng tím.
Chị miệng chê kiểu cũ lỗi thời, chê màu sắc chỉ hợp con gái, không xứng với khí chất của chị.
Tôi dùng hai tay xoa vai chị, nịnh hót: "Chị ơi, đợi sau này em ki/ếm được nhiều tiền, em m/ua cho chị cái xứng với khí chất của chị."
Tiền à tiền, lúc đó tôi mới biết, thứ đồng tiền này có thể phân chia con người thành những tầng lớp cách biệt như vực sâu.
Có người tính toán từng đồng một, cũng có kẻ x/é hàng triệu tiền mặt như giấy vụn rải xuống, khiến các cô gái trong hộp đêm tranh giành đến đầu rơi m/áu chảy.
Những nhân viên phục vụ như chúng tôi không được phép nhặt, nếu không sức tôi đã tranh hết tiền rồi.
Yên Yên là người duy nhất chịu nói chuyện với tôi, cô ấy bảo những người khác không muốn thấy tôi xuất hiện trong ca trực của họ.
"Em xinh quá, mỗi lần em lên đây đưa khay, mấy cậu ấm kia dán mắt vào em."
"Nếu không phải chị Đào bảo em không làm nghề này, họ đã gọi em rồi."
Gần đây Yên Yên quen được một vị khách, là cậu ấm địa vị không thấp, hào phóng vung tiền.
Chiếc đồng hồ trên tay cô ấy, nghe nói một chiếc mười vạn, tôi không dám đụng vào.
"Chị sắp không làm nghề này nữa rồi, cậu Hà nói sẽ cưới chị, đợi chị nghỉ việc, chiếc đồng hồ này sẽ tặng em."
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ của cô ấy hồi lâu, không đáp lời, chiếc đồng hồ ấy, cô ấy không tặng được đâu.
Tôi còn trẻ, cô ấy còn ngây thơ.
Thế mà lại coi lời đùa của cậu ấm như lời thề.
Bình luận
Bình luận Facebook