Khổng Mạnh dường như muốn đến nắm tay tôi, cuối cùng lại rụt rè rút tay về: "Khổng Kiều, em có muốn nói với chị rằng Tôn Lộ là đồ tồi không?"
"Chị có... hơi quan tâm đến em không?"
Khó tin là mẹ kế tôi lợi hại như vậy mà lại sinh ra được cô con gái hiền lành như cục bông.
Cô ấy định nói tiếp thì bị tôi ngắt lời phũ phàng: "Em nghĩ nhiều quá."
"Chị ơi..."
"Xin lỗi, không thể vì em là người tốt mà chị tha thứ cho em được."
Tôi nói bình thản: "Tất cả những gì em làm cũng chỉ là chuộc tội thay cho mẹ em, muốn chị đừng h/ận bà ấy nhiều quá, không phải sao?"
"Vậy bây giờ chị nói cho em biết, không thể được."
"Chị không hiểu đâu!"
Khổng Mạnh khóc nức nở:
"Dù có sai đi nữa thì cũng không phải lỗi của mẹ em!"
"Ban đầu khi yêu nhau, ông ấy nói với mẹ em là đ/ộc thân. Đến khi mẹ em mang th/ai mới biết vợ ông ta vừa sinh con ở nhà..."
Câu chuyện từ rất lâu rồi.
Một người phụ nữ tần tảo ki/ếm tiền nuôi gia đình thì phát hiện chồng ngoại tình khi mình mang th/ai, ngoài kia còn có đứa con gái riêng đang lớn dần.
Người phụ nữ khác tưởng mình gặp được chân ái, đến lúc lâm bồn mới biết kẻ kia đã có gia đình, đứa con sinh ra trở thành nỗi ô nhục.
Một gã đàn ông ích kỷ ti tiện đã cùng lúc làm tổn thương hai người phụ nữ.
Khổng Mạnh đỏ hoe mắt: "Chị tưởng em muốn làm con riêng sao?"
"Chị có biết họ hàng nhà họ Khổng sau lưng đều ch/ửi em là con của tiểu tam không?"
Tôi đương nhiên biết, giống như tôi - đứa bị bỏ rơi, cô ấy cũng phải chịu đựng lời đàm tiếu vì mẹ là tiểu tam.
Bị b/ắt n/ạt ở trường, bị họ hàng chế giễu, rụt rè trong các mối qu/an h/ệ yêu đương...
Là con riêng, cô ấy luôn cố gắng chứng minh mình là đứa trẻ ngoan, nhưng thân phận như bóng đen đeo bám suốt đời.
Chỉ tiếc là.
Kẻ đáng thương không có tư cách thương cảm kẻ đáng thương khác.
Tôi lắc đầu:
"Khổng Mạnh, đừng coi chị là chị gái để giãi bày."
"Nếu chị tha thứ cho em, vo/ng linh mẹ chị dưới suối vàng sẽ trách m/ắng."
"Vì thế xin lỗi, mỗi lần chị đều sẽ không tiếc tay làm tổn thương em."
Khổng Mạnh ứa lệ, dường như còn chút hi vọng: "Nhưng... nếu không phải trong mối qu/an h/ệ ấy, có lẽ chúng ta đã có thể làm chị em."
Im lặng hồi lâu, tôi lắc đầu.
"Thôi đi."
Bao năm nay, bố tôi luôn khẳng định Khổng Mạnh là con riêng của mẹ kế.
Nhưng mẹ tôi từ lâu đã biết Khổng Mạnh là con riêng do ông ngoại tình, tinh thần hoảng lo/ạn dẫn đến t/ai n/ạn năm đó.
Vì thế, không có chỗ cho sự tha thứ.
Người dưng là kết cục tốt nhất cho chúng tôi.
Trước khi chia tay, tôi tháo khăn trả lại, cô ấy chớp mắt nhìn tôi hồi lâu, bỗng nói: "Khổng Kiều, chị nói chị không có gia đình, nhưng có người luôn âm thầm lo liệu cho chị."
"Vậy ra chị cũng được yêu thương sâu sắc, không phải sao?"
30
Không phải...
Có lẽ sự thật không phải vậy.
Ban đầu, tôi cũng tưởng Lý M/ộ Ngôn yêu tôi.
Cho đến ngày tôi thấy tin nhắn trong điện thoại.
Vào ngày sinh nhật mưa gió ấy, tôi ngoan ngoãn không đòi hỏi gì, chính Lý M/ộ Ngôn bằng giọng điệu hung bạo đã yêu cầu bố mẹ nuôi m/ua bánh sinh nhật cho tôi——
【Để cô gái đó thay tôi phụng dưỡng hai người, như thế tôi không cần quay về nữa, đúng không?】
Lúc ấy, hắn khao khát tự do đến đi/ên cuồ/ng.
Sau trận cãi vã dữ dội, ông Lý đ/au lòng dắt vợ ra đi, lần đi ấy là vĩnh biệt.
Biết tin dữ, Lý M/ộ Ngôn trở về nước, giấu những tin nhắn ấy vào tủ sắt, cùng những viên th/uốc ngủ đại diện cho sự hối h/ận, ch/ôn vùi sâu trong góc tối.
Nhiều năm nay, vì tôi sống nên hắn mới sống.
Vì thế, tình cảm của hắn với tôi không phải là yêu.
Đây rõ ràng là sự chuộc tội.
31
Hôm tan làm, Lý M/ộ Ngôn đến đón.
Xe lao vào đoạn đường tối, gương chiếu hậu loáng thoáng ánh trăng trắng như lụa, soi rọi nửa khuôn mặt phẳng lặng như nước.
Nếu phải dùng một câu để tóm tắt mối qu/an h/ệ với Lý M/ộ Ngôn.
Có lẽ là như cha như anh, như thầy như bạn.
Trong vô số đêm sợ hãi bị bỏ rơi, sự im lặng của hắn đã xoa dịu nỗi cô đơn của tôi.
Những đêm bên hắn tựa đầm lầy lau sậy trắng xóa, ánh trăng vằng vặc in trên mặt nước.
Quấn quýt, tĩnh lặng và tách biệt thế gian.
Tôi không dám tưởng tượng cuộc sống thiếu hắn, h/oảng s/ợ hỏi: "Lý M/ộ Ngôn, anh có thật lòng yêu em không?"
"Sao em hỏi vậy?"
"Em... em sắp đi tu nghiệp hai năm ở nước ngoài."
"Ừ, chuyện tốt mà."
Phản ứng của hắn rất điềm tĩnh.
Nhưng ngay sau đó hắn giảm tốc, đỗ xe bên đường, châm điếu Marlboro.
Gương mặt chìm trong làn khói đột nhiên trở nên lạnh lùng, đầy d/ục v/ọng: "Đừng nghĩ đến anh, Khổng Kiều, mỗi người đều có cuộc đời riêng."
Tôi há hốc miệng, không nói được gì.
Muốn hắn đợi mình.
Nhưng cảm thấy bản thân thật vô liêm sỉ.
Bởi vì tôi mà hắn đã lỡ tuổi thanh xuân...
Tôi nghẹn giọng: "Nếu anh không đợi được, hãy cưới người khác đi, dù em sẽ không chúc phúc..."
"Nhưng đó là tự do của anh."
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, chau mày.
Ánh nhìn ấy như lưỡi ki/ếm đ/âm xuyên ng/ực, moi sâu vào tim gan khiến những bí mật sâu kín không chỗ trốn.
Hắn đột ngột hỏi: "Em đã xem tin nhắn trong điện thoại rồi?"
"...Chưa."
"Khổng Kiều, đừng dối trá."
Đáng lẽ nên nói dối, dù đã nói dối vạn lần, nhưng lạ kỳ thay, môi tôi r/un r/ẩy thú nhận:
"Em sợ nói ra... chúng ta sẽ chia lìa."
Còn bao điều chưa làm cùng hắn.
Kế hoạch du lịch còn lưu trong máy tính, những chuyến nhảy bungee, lặn biển, dạo bước Ottawa mùa thu, thăm Rovaniemi mùa đông, quan trọng hơn cả, những ngày tháng bình yên bên nhau vẫn chưa đủ.
Tất cả đã phơi bày, hắn vẫn bình thản: "Vậy thì sao?"
"Vậy nên em muốn hỏi anh," tôi hít sâu dũng khí, "tất cả những gì anh làm cho em, có phải đều là chuộc tội?"
Hắn lắc đầu: "Không."
Bình luận
Bình luận Facebook