Tìm kiếm gần đây
Chỉ trong giây lát, bổn cung đã tưởng tượng cảnh chia tay hết mấy lần trong đầu, đ/áng s/ợ hơn là hai ta còn chưa định rõ qu/an h/ệ. Quả thật ta chẳng hổ danh nghệ sĩ đ/á/nh trống lui quân hạng nhất!
Tam tỷ nhìn ta với vẻ khó tả: "Sợ gì chứ? Dẫu là người trong lòng hắn, nàng quý là công chúa, thân phận cao quý, ai dám tranh đoạt?"
Tứ tỷ không tán thành: "Tam tỷ, nàng quá bá đạo rồi."
Tam tỷ kh/inh khỉnh đáp: "Thì sao? Sinh ra nơi hoàng tộc vốn là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta."
Ta bưng trán: "Bổn cung thấy tam tỷ đáng lẽ nên sinh ở sào huyệt cư/ớp."
Tứ tỷ gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy. Dẫu không thể đôi lứa tình thâm, cũng nên kính trọng nhau như khách quý. Bằng không mấy chục năm dài đằng đẵng, biết nhàm chán đến nhường nào!"
Tam tỷ hừ lạnh, không vui: "Ta cứ muốn vướng víu với hắn mãi, chẳng ch*t chẳng dứt."
Ta: "Ta phục rồi..."
Tứ tỷ: "May mà Hứa lang đối với nàng nhất mực tình sâu, bằng không giờ này hẳn thê thảm biết bao!"
Cuộc tranh luận đ/á/nh thức Hoành Hoành Nhi, ánh mắt tròn xoe như trái nho nhìn chúng ta, chẳng khóc chằng quấy, khiến lòng ta tan chảy.
Tam tỷ rên rỉ: "Bảo bối của di di." Rồi cẩn trọng bồng lên, "Lại đây để di di bế nào, sao thức giấc rồi? Ngủ thêm chút nữa nhé."
Dưới nhịp vỗ nhè nhẹ của tam tỷ, Hoành Hoành Nhi lại khép mắt thiếp đi.
Màn đêm buông xuống, tam tỷ dẫn ta và tứ tỷ ra ngoài.
Phố dài mười dặm đèn đuốc sáng rực, xe ngựa lăn bánh chậm rãi trên đường. Hội đèn hoa chưa bắt đầu mà đã tụ tập đông người.
Tam tỷ hạ giọng bảo ta: "Lát tới Tước Tân lâu, nàng theo Lục Phong." Lục Phong là nữ vệ sĩ võ công cao cường mà tam tỷ mượn từ tam hoàng tử.
Tứ tỷ hào hứng hỏi: "Đây là đi đ/á/nh nhau sao?"
Tam tỷ vả một cái lên đầu tứ tỷ, khiến nàng kêu lên ôm đầu.
"Đánh nhau? Ta đây còn muốn đ/á/nh nàng nữa kìa!"
"Tối nay nàng bám sát ta!"
"Ta không muốn xem nàng với Hứa lang ân ái..."
"Buộc phải xem!"
"Ừ."
Lục Phong dẫn ta len lỏi khó nhọc giữa biển người, hội đèn hoa đã qua nửa mà ta vẫn chẳng thấy bóng Phó Cẩm Vân. Chốn này rộng lớn, người đông nghịt, tìm người khác nào mò kim đáy biển. Nhìn các công tử tiểu thư tay đôi tay ba qua lại, lòng ta chợt buồn rười rượi, nhân duyên giữa ta và Phó Cẩm Vân tựa hồ thật mỏng manh.
Phải rồi, lần nào cũng là hắn chủ động hiện ra trước mắt ta, hóa ra muốn gặp hắn lại khó khăn thế này.
"Công chúa đang tìm họ sao?" Lời Lục Phong kéo ta về thực tại. Ta quay đầu, trăng sáng vằng vặc, đèn hoa cao treo, đằng xa hai người thong thả bước ra từ nơi đèn lưa thưa. Một người cầm đèn, một người cầm quạt, cười nói rộn ràng. Trong đầu ta chợt hiện lời hắn nói hôm ấy: hiền lương đức hạnh, hiểu sách biết lễ.
Đúng lúc ấy, một chùm pháo hoa n/ổ trên trời, rồi ngày càng nhiều pháo sáng bừng lên. Ta ngước nhìn bầu trời: "Đông phong đêm thả ngàn cây hoa / Lại thổi rơi sao tựa mưa rào."
"Trong đám đông tìm ngàn lần chẳng thấy / Ngoảnh đầu nhìn, bỗng thấy ở chốn hoa đèn."
Chỉ tiếc rằng, pháo hoa rực rỡ, mỹ nhân bên cạnh.
Thu hồi tầm mắt, định lặng lẽ rời đi, nào ngờ chạm phải ánh nhìn Phó Cẩm Vân. Hắn khẽ gi/ật mình, rồi từ từ nở nụ cười.
Cười cười cười, chỉ biết cười! Tối nay sao chẳng cười nát mặt đi! Trong lòng ta ch/ửi đ/ộc, thế mà chân lại không tự chủ bước tới trước mặt hắn, đúng hơn là trước mặt hai người họ.
Khi tỉnh táo lại, đã lỡ mất thời cơ rút lui tốt nhất.
"Vị cô nương này là?" Người con gái bên cạnh hắn lên tiếng trước, giọng điệu dịu dàng. Dẫu đeo khăn che mặt, vẫn nhận ra là giai nhân.
Phó Cẩm Vân sắp đáp, ta cư/ớp lời hỏi nàng: "Nàng là ai?" Hỏi xong liền hối h/ận, chẳng kiềm chế kịp, giọng the thé nghe như kẻ tiểu thư ngỗ ngược.
Nàng liếc nhìn Phó Cẩm Vân: "Tiểu nữ Mạnh Thanh Hòa, biểu muội của hắn." Phó Cẩm Vân gật đầu.
Biểu muội? Bao năm chẳng thấy xuất hiện, biểu muội này chắc biểu tận nước địch rồi!
"Trùng hợp thay, ta cũng là muội muội của hắn." Ta không chịu thua đáp lại.
"Sao ta chưa nghe nói huynh có muội muội?" Mạnh Thanh Hòa nhìn Phó Cẩm Vân đầy nghi hoặc. Phó Cẩm Vân khẽ lắc đầu.
Nhìn cảnh hai người tương tác, ta gi/ận đỏ cả mắt.
"Giờ nàng chẳng nghe rồi đó sao!"
Mạnh Thanh Hòa liếc ta, rồi đưa chiếc đèn hoa sen trước mặt ta: "Nàng tên gì? Nếu nói ra, ta sẽ tặng nàng chiếc đèn hoa sen này."
Ta ngoảnh mặt, chẳng qua chỉ là chiếc đèn rá/ch rưới, ngoài vẻ đẹp mắt, tinh xảo chút ít, rốt cuộc vẫn là đồ vứt đi.
Thấy ta không thèm đáp, nàng lại nói: "Do Cẩm Vân huynh thắng về đó."
Cẩm Vân huynh? Giá mà ta có lông, hẳn giờ đã dựng ngược lên rồi! Tiếc rằng không có, ta cúi đầu lặng lẽ đảo mắt.
"Thanh Hòa, đừng trêu chọc nàng nữa." Phó Cẩm Vân cuối cùng lên tiếng, "Nàng ấy... mặt mỏng."
Người ta không có họ sao? Thanh Hòa Thanh Hòa gọi thân mật thế, sao chẳng thấy huynh gọi ta là Nhược Hoa?
Ta quay gót bỏ đi, giờ này ta gi/ận dữ lắm, chẳng hợp để bày tỏ tâm ý, cũng chẳng nên nói thêm lời nào.
May thay, cô gái này hiện chỉ là biểu muội biểu tận nước ngoài của hắn.
"Công... tiểu Đồng?" Phó Cẩm Vân muốn gọi ta lại, ta không thèm đáp.
Lúc rời đi vẫn nghe thấy giọng Mạnh Thanh Hòa vẳng xa:
"Đây chính là cô gái hiểu sách biết lễ, thông tình đạt lý mà huynh nói sao?" Mạnh Thanh Hòa khó tin hỏi.
Ta không ngờ Phó Cẩm Vân đ/á/nh giá ta cao thế, cơn gi/ận vừa rồi tan biến hết, bèn cố ý chậm bước, vểnh tai lên nghe xem Phó Cẩm Vân sẽ nói gì tiếp.
"Nàng nhầm rồi, đó là tự nàng đ/á/nh giá đấy."
"..."
Đây gọi là lời người sao!
Phó Cẩm Vân đúng là kẻ khiến người ta phát đi/ên! Ta cảm thấy mình sắp khóc vì tức rồi.
"Công chúa, công chúa?" Lục Phong bị ta kéo lảo đảo, "Chuyện gì vậy? Có cần bề tôi đi dạy dỗ hai người đó không?"
Ta lắc đầu: "Không cần, nàng đ/á/nh không lại đâu."
Người ta không thích mình, mình còn đi đ/á/nh người ta, huống hồ đ/á/nh không nổi, đây gọi là chuyện gì chứ?
Chương 20
Chương 25
Chương 19.
Chương 20
Chương 15
Chương 22.
Chương 32
Chương 12
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook