Sau kỳ thi đại học, tôi nổi tiếng nhờ thành tích xuất sắc và ngoại hình trong sáng.
Được mời tham gia chương trình truyền hình thực tế trốn thoát phòng đỉnh cao.
Quay được nửa chừng, chúng tôi phát hiện một nhân viên giống hệt tên sát nhân đang bị truy nã.
Liên lạc bị c/ắt đ/ứt, gameshow biến thành cuộc đào thoát thật sự.
Những ngôi sao hào nhoáng đẩy tôi ra ngoài làm bia đỡ đạn.
Nhưng họ không biết, tôi không chỉ là người thiết kế phòng trốn thoát, mà còn là đồng phạm của tên sát nhân.
1
Ngày quay đầu tiên của "Phòng Trốn Thoát Đỉnh Cao" kết thúc, trưởng đoàn vội vã tìm tôi.
"Khương Hòa, không phải đã dặn em nhường hết manh mối cho Bạch tiền bối và Lục tiền bối sao?"
"Một mình em thể hiện nhiều thế để làm gì?"
"Tưởng chương trình này là để đẩy em lên sao?"
Tôi liên tục xin lỗi.
"Xin lỗi, lần quay sau em nhất định sẽ chú ý."
Một tháng trước khi kết quả thi đại học được công bố.
Tấm hình tôi xuất hiện trên bảng vàng của trường, bị bạn học vô tình đăng lên mạng rồi bất ngờ nổi tiếng.
Chỉ ba ngày, tài khoản MXH của tôi tăng 500 nghìn fan.
Video tôi mặc đồng phục được đăng khắp các nền tảng.
Đội ngũ "Phòng Trốn Thoát Đỉnh Cao" đã mời tôi làm khách mời đặc biệt ở tập hai.
Trước khi quay, họ nhắc đi nhắc lại.
Phải giúp các tiểu hoa đán, minh tinh đứng vững hình tượng học bá.
Nên tôi không được giải đố, phải nhường hết manh mối cho các ngôi sao.
Rõ ràng, biểu hiện ngày đầu của tôi không làm đoàn phim hài lòng.
Nhường manh mối vẫn chưa đủ.
Trước giờ lên đường ngày thứ hai.
Tôi gặp tiểu hoa đán đang hot Bạch U Nhàn trước cửa phòng.
Cô ta mặc toàn hàng hiệu, liếc nhìn tôi từ đầu tới chân:
"Hôm nay khuyên em khôn h/ồn thì đừng thể hiện, nếu không tôi chỉ cần nói vài câu trước ống kính, em sẽ bị b/ạo l/ực mạng đến ch*t."
Điều này là thật.
Hôm qua là livestream, tối về xem lại.
Toàn bộ bình luận là những lời ch/ửi tôi:
【Cái ảo thuật gia vô danh nào đây tưởng mình là nhân vật chính hả?】
【Thích thể hiện thật, manh mối này rõ ràng U Nhàn đã phát hiện, cứ phải tranh trước.】
【Vô duyên, lại chiếm spotlight nữa rồi!】
【Lả lơi thế, Dụ ca nhìn một cái đã tưởng mình là món ngon rồi sao?】
...
Đồng thời, tin nhắn riêng Weibo của tôi cũng ngập tràn lăng mạ.
Thấy tôi im lặng, Bạch U Nhàn cười khẩy đầy ẩn ý:
"Non choẹt thế này, đúng là gu của mấy người đó."
Cô ta nói tới diễn viên Lục Dụ.
Cả ngày quay hôm qua, ánh mắt nhờn nhợt của anh ta gần như dính ch/ặt vào người tôi.
Hôm nay tới trường quay, càng không che giấu.
"Khương Hòa, năm nay... bao nhiêu tuổi rồi?"
Anh ta đưa chai nước cho tôi, cố ý chạm tay khi tôi đón lấy.
Tôi gi/ật mình rụt tay lại.
Khẽ đáp: "Mười tám."
Lục Dụ nhìn tôi trắng trợn:
"Mười tám à, trẻ thật."
...
Tôi tránh ánh mắt, ngồi xa góc phòng.
Một lát sau, hai khách mời khác cũng tới: ca sĩ tốt nghiệp trường top Mục Kỳ, diễn viên mới Cố Nhã Nhã.
Trước ống kính mọi người thân thiện, sau ống kính chẳng ai thèm nhìn nhau.
Ngồi im một hồi.
Mọi người mới phát hiện bất thường.
"Lạ thật, lúc nãy còn đông nhân viên, giờ biến đâu hết rồi?"
Bạch U Nhàn định bảo trợ lý ra xem thì tiếng loa vang lên lạnh lùng:
"Buổi quay sắp bắt đầu, mời mọi người nộp điện thoại, đeo máy quay mini. Lưu ý: Lần quay này không có người theo dõi."
2
Trước đây cũng từng có hình thức này nên mọi người không thắc mắc.
Vài nhân viên tới gắn camera cá nhân, Lục Dụ khó chịu phẩy tay đẩy người đang đeo tai nghe.
"Chạm vào người ta rồi! Mày làm được mấy ngày rồi? Không hiểu quy củ à?"
Nói xong, hắn đ/á một cước vào chân khiến người đàn ông ngã sóng soài.
Mọi người xung quanh hít một hơi, không ai dám lên tiếng.
Lục Dụ chỉ đại người khác: "Mày làm đi."
Người bị chê bèn lồm cồm đứng dậy, đi đeo tai nghe cho Bạch U Nhàn.
Chuẩn bị xong, các nghệ sĩ lập tức vào vai, vừa cười nói vừa bước vào phòng trốn thoát.
Bước vào phòng đầu tiên, Bạch U Nhàn tái mặt, đứng ch*t trân ngoài cửa.
Cố Nhã Nhã quay lại hỏi:
"U Nhàn, sao thế?"
Bạch U Nhàn gượng bình tĩnh lắc đầu: "Không sao."
Cố Nhã Nhã nghi hoặc: "Chỗ này nhìn như phòng tập múa vậy."
Cô ta bước tới bàn, bỗng kêu lên: "Đây không phải chị sao?"
Mọi người vây quanh, thấy trên bàn có tấm ảnh chụp chung.
Người đứng giữa chính là Bạch U Nhàn đang rất nổi.
Chỉ có điều trong ảnh cô ta mặt mộc, rõ ràng vừa tập xong, trán còn mồ hôi.
Bên cạnh còn một cô gái khác, hai người nắm tay cười với ống kính, trông rất thân thiết.
Tôi thắc mắc: "Đây là ai vậy?"
"Liên quan gì đến mày!"
Bạch U Nhàn bất ngờ quát lớn.
Mọi người sửng sốt.
Lục Dụ hả hê: "Sao? Mọi người không biết cô ta à? Tin tức hai năm trước về vụ t/ự s*t của tiểu idol Trần Phàm - đồng đội cũ của Bạch U Nhàn trong chương trình tuyển chọn..."
"Im mồm ngay!"
Bạch U Nhàn thở gấp, gi/ật camera trước ng/ực ném xuống đất, ch/ửi bới:
"Đoàn làm phim làm cái gì vậy, ai thiết kế phòng này, đã thông qua với đội ngũ tôi chưa? Tao không quay nữa!"
Nói xong cô ta quay ra về.
Nhưng không ngờ, cửa đã khóa ch/ặt.
"Gì thế này! Tao nói không quay nữa! Mở cửa!"
Bạch U Nhàn ch/ửi mấy phút, mọi người mới nhận ra bất ổn.
"Không có ai sao?"
"Này, có ai không!"
Tình hình trở nên kỳ quái.
Bạch U Nhàn lấy điện thoại trong túi, cáu kỉnh: "May mà tao mang hai điện thoại."
Ngay sau đó cô ta nhíu mày:
"Sao thế này, không có sóng?"
Cô ta liên tục làm mới, đi khắp phòng tìm tín hiệu.
"Có rồi!"
Cô ta reo lên, nhưng không biết chạm nhầm nút nào, màn hình nhảy sang trang tin tức.
Bạch U Nhàn bực bội bấm quay lại: "Cái gì đây, lại mất sóng rồi?"
Dùng điện thoại không được, cô ta tiếp tục đ/ập cửa, mọi người cũng thấy bất ổn, tìm cách liên lạc bên ngoài.
Bình luận
Bình luận Facebook