19
May quá, vỏ bọc vẫn nguyên.
Hứa sau vì lúc đó họ đang trò phiếm.
Tiếng ào nơi này thu hút sự chú ý nên đến xem thử.
Mộc giới sơ An.
Khó khăn mới ngạc dù cô và thân thiết đến mức thể thân hơn.
“Ồ, hóa ra cô thế à? nhà du học rồi chứ.”
Tôi diễn cô ấy: “Chị đùa trông giống thế ạ?”
Hứa cười tủm tỉm: “Giống chứ sao không? nào đó cạnh nhà tôi, e rằng ngay tổng cũng phân biệt được đâu đâu.”
Mộc giọng, lại: “Cô cô Yiyi, phân biệt được.”
Hứa nhướn mày, “Ồ” tiếng đầy giễu cợt: “Tự tin thế?”
Đang định thêm thì ngắt lời:
“Vũ hội sắp bắt bạn nhảy nam thì xem thôi.”
Tôi tóc mái, liếc mắt ra hiệu cho An.
Cô hiểu ý, “Hừm” tiếng kiêu ngạo rồi mới bước trên giày cao gót.
20
Hứa cúi xuống hỏi: “Em ổn chứ?”
Tôi tưởng anh hỏi quấy rối: “Dạ ổn mà.”
Mộc mắt chậm rãi, vẻ mặt đầy ngập ngừng.
Đối mặt giây, chợt hiểu.
À, thì ra hỏi làm thế.
Tôi đáp: “Thật sự sao, để bụng đâu.”
Nét mặt anh giãn ôm eo xoay vũ trường.
Trong điệu nhảy, hỏi: “Sao lần này đột đến dự tiệc?”
Anh đáp: “Vì anh chỉ muốn khiêu vũ.”
Hiểu làm thế bạn nhảy.
Tôi im lặng, trung từng bước nhảy.
Tôi nghiêm túc, nhưng lại mất trung.
Lần cuối vấp bước, ngã lòng anh.
Anh vòng tay xin lỗi: “Lỗi anh.”
Tôi xoa mũi ngẩng “Mộc học trưởng, anh tâm sự sao?”
Câu đùa vô tình khiến anh trầm mặt.
Quả chuyện.
Linh cảm mách này liên quan tôi.
“Thực ra là…”
“Khoan đã!”
Tôi bịt tính nhẩm số tiền tiết cộng đồ hiệu đắt tiền b/án lại đủ trang trải đến ngày khỏi bệ/nh.
Tính sơ qua, số tiền hiện đủ chữa trị cho sống thoải mái năm.
Thở phào nhẹ nhõm, buông tay: “Nói đi.”
Mộc nhìn hồi cuối mỉm cười: “Quên mất định rồi.”
Tôi: “…”
21
Cuối cũng định hôm đó.
Hóa ra vỏ bọc của đã từ lâu.
Không, đúng hơn chưa từng được đậy.
Mộc luôn Cố Y.
Anh giấu bấy khiến như trò hề!
Đáng gh/ét!
Phải dạy cho anh bài học!
Vừa ngồi dậy, đã ôm eo nhão nằm xuống.
Suýt quên, đã công ty từ sáng, giờ trong biệt thự.
Tôi gi/ận dỗi đ/ấm chiếc gối vô tội.
Trút gi/ận xong, cho An.
Nghe tin, cô sốc hơn tôi: “Gì cơ?
“Cậu mặt ăn sạch rồi à?”
Mặt đỏ ửng: “Cough, thực ra qua, tớ cũng phần trách nhiệm…
“Tớ chủ động…”
22
Đó đêm thường.
Mộc tăng ca, dùng bữa tôi.
Anh mở rư/ợu quý, rót cho nửa ly.
Thấy ngon, uống thêm ly.
Lúc chưa cảm nhận sau bắt lảm nhảm:
“Nói thật đi, đẹp hay Cố Y đẹp?”
“Đều đẹp.”
“Nếu và Cố Y xuống anh ai?”
“…”
Sự im lặng của anh khiến lòng chua xót.
Khi n/ão hoạt kỳ lạ.
Lúc đó lẽ anh muốn hai?
Tôi gi/ận dỗi: “Em và Cố anh ai hơn?”
“… Đều thích.”
“Hừ, đàn ông đúng đa tâm.”
Tôi dậy, loạng choạng.
Mộc đỡ lấy.
Tôi đ/ấm nhẹ ng/ực anh: “Buông tự được.”
Anh buông, bế lên.
Tôi trừng mắt nhìn nét góc cạnh của gằn “Đúng đàn ông đã bạch nguyệt thế đều ra gì!
“Em Cố Y lên án anh!”
Mộc liếc nhìn, thở dài: anh anh nên thế.”
Tôi nheo bất mãn: “Ý chê làm thế tốt à?”
Anh chịu thua.
Đặt lên anh lưng định đi.
“Anh lấy nước.”
“Đừng đi, rõ đã!”
Tôi tay ai ngờ được đ/è xuống.
Anh chống tay tai tôi, thở gần kề.
Tim thình thịch.
Tôi đột thấy khát và nóng.
Mộc thở mặt định dậy.
Rư/ợu lời ra.
Tôi khoác cổ đ/á/nh chụt cái lên má.
Anh sửng sốt, khàn “Em…”
“Em em, muốn thì hôn, cho anh tim ý, cho thấy đẹp thì lòng à?”
Mộc cười, cọ mũi mũi tôi, giọng trầm khàn quyến rũ:
“Anh tim ý, Cố Y em, cũng em.
“Nên anh luôn chỉ em.”
Tôi choáng váng.
Tỉnh rư/ợu hẳn.
Giọng điệu biến đổi: “Anh… cơ?”
Anh nghiêng cắn môi tôi: anh em.”
Tôi được nữa.
Theo nghĩa đen.
Muốn chạy thoát.
23
Hứa nghe xong, im lặng hồi lâu.
Đang tưởng cô ngất xỉu thì cô lên tiếng:
“Tớ hiểu, đã cậu Cố sao hỏi tớ cậu du học đâu?”
Bình luận
Bình luận Facebook