Trong những ngày bận rộn ấy, ta bắt đầu ép mình đọc sách tiến thủ.
Thường ngày, ta ngồi một mình trong thư phòng đọc sách.
Tri thức trong sách vở không phải thứ nào cũng khiến lòng người vui vẻ.
Ta chẳng ưa nữ huấn với nữ giới, thế mà phụ thân lại bảo, các tiểu thư danh môn đều thích đọc.
Thích đọc ư?
Nhưng Thu Nguyệt lại cực kỳ gh/ét những thứ sách ấy.
Vương Thu Nguyệt thích đọc du ký.
Nàng nói, từ những trang du ký, nàng như được tái sinh để nhìn thế giới.
Đó là nơi tâm h/ồn nàng hướng về.
Chỉ tiếc tư tưởng ấy đối với nữ nhi, quả thật quá ly kinh bạn đạo.
Thế nên nàng bị giam lỏng trong nhà, ngày ngày làm những việc mình gh/ét nhất.
Hôm ấy, Vương Thu Nguyệt khó khăn lắm mới trốn được khỏi nhà, gặp ta liền khóc lóc thảm thiết: "Uyển Uyển ơi, em chỉ muốn ra ngoài nhìn ngắm thế gian, thế mà bị coi là phản nghịch. Vì chuyện này, mẫu thân đ/á/nh em suýt ch*t. Ngày trẻ mẹ từng có suy nghĩ như vậy, sao giờ lại không hiểu chí hướng của em?"
"Uyển Uyển, chị nói em bây giờ trốn đi, phụ thân có tìm được em không?"
Nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt, lòng ta dâng lên niềm thương cảm, ôm chầm lấy nàng, mặc cho nước mắt nước mũi nàng dính đầy người.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Vương Thu Nguyệt thê thảm đến vậy.
Vương Thu Nguyệt vốn là tiểu cô nương sắc sảo kiêu hãnh.
Nàng từng đắc ý nói với ta, nhất định có ngày sẽ học theo các hiệp khách trong du ký, du lịch khắp non sông.
Đồ ngốc ấy, nàng quên mất rằng thế gian này, nam nhi và nữ nhi vốn dĩ khác biệt.
"Uyển Uyển, chị nói em bây giờ trốn đi, phụ thân có tìm được em không?" Vương Thu Nguyệt ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn ta.
Lẽ ra lúc này nên an ủi nàng.
Nhưng ta buộc phải làm kẻ tà/n nh/ẫn, đ/ập tan mộng đẹp: "Nguyệt Nguyệt, đừng nói ngớ ngẩn. Một tiểu cô nương như em, trốn được tới đâu?"
Ta vuốt tóc nàng, khẽ dỗ dành: "Mẫu thân ta trước khi xuất giá, cuộc sống cũng lắm bất như ý. Em xem, nay đệ đệ ra đời, mẫu thân thảnh thơi biết bao." Ta thì thầm: "Phu thê hòa thuận, tử nữ đề huề, tốt đẹp biết mấy."
Chẳng biết lời này là để thuyết phục Thu Nguyệt, hay đang tự dối lòng mình.
Ánh mắt Vương Thu Nguyệt vụt tối, nàng cười đắng: "Phải rồi, xuất giá rồi sẽ ổn thôi."
Thu Nguyệt g/ầy đi nhiều, dáng vẻ tiều tụy khiến ta đ/au lòng.
Ta vẫn nhớ hình bóng hoạt bát ngày xưa của nàng.
Nhưng chúng ta phải học cách đối diện hiện thực.
"Nguyệt Nguyệt, chúng ta phải học cách mạnh mẽ." Ta cố làm ngơ trước nỗi buồn của nàng, tiếp tục châm chích: "Kẻ yếu đuối không có tư cách sống cuộc đời mình muốn."
4.
Vương Thu Nguyệt rốt cuộc nghe theo lời ta.
Nghe nói sau khi về nhà, nàng đ/ốt sạch sách vở ghi chép danh sơn đại giang tích cóp bao năm.
Trước sự thay đổi của Thu Nguyệt, Vương gia vui mừng khôn xiết.
Đứa con gái ngỗ nghịch cuối cùng đã hiểu được tấm lòng cha mẹ, quay về nẻo chính, trở thành quý cô khuê các được cả kinh thành ca ngợi.
Lần này, Vương gia bất chấp thể diện môn đệ, đem lễ vật hậu hĩnh đến tạ ơn.
Vương Khôn - Thị lang Lễ bộ, phụ thân của Thu Nguyệt, cũng kết giao đôi chút với phụ thân ta.
Thẩm Lẫm vui mừng khôn xiết: "Uyển Uyển à, nhờ có con mà phụ thân kết giao được Vương thị lang."
Hắn đáng phải vui.
Vương Khôn vốn là người thanh cao, thủ lễ đến mức cố chấp.
Tiếng tăm họ Vương trong giới sĩ phu rất tốt.
Kết giao được với Vương Khôn, đồng nghĩa với việc hắn được giới nho sinh công nhận.
Thẩm Lẫm xuất thân thấp hèn, tuổi trẻ nghèo khó không có cơ hội học hành, cử chỉ đều toát ra vẻ thô lậu của kẻ hạ đẳng.
Dù sau này sửa đổi nhiều, bọn nho sinh vẫn không ưa, kh/inh thường hắn.
Thẩm Lẫm dựa vào chiến công thăng tiến, chín ch*t một sống mới thành đại tướng lừng lẫy, được Hoàng gia ban hôn.
Điều này lại trở thành cớ để bọn văn nhân công kích hắn.
Vị đại tướng hiển hách bỗng hóa thành kẻ bợ đỡ, dựa vào đàn bà mà lên.
Ở địa vị cao sang, ai nấy đều chê trách hắn đức không xứng vị.
Nhưng năm ấy quân Ngõa Lạt tràn sang biên ải, nếu không phải Thẩm Lẫm dẫn quân tử thủ, non sông tươi đẹp đã bị man tộc giày xéo.
Những kẻ này, sao có tư cách ch/ửi hắn?
Nhìn nụ cười mãn nguyện của Thẩm Lẫm, lòng ta dâng lên trăm mối, chẳng biết nói gì.
May thay, Thẩm Lẫm chẳng để tâm suy nghĩ của ta.
"Bảo mẫu thân của con, tối nay ta sẽ tới đó." Thẩm Lẫm nhướng mày với ta, như đang trêu chó mèo.
Đây là phần thưởng?
Tự nguyện đến ngủ với mẫu thân ta?
Ta suýt không giấu nổi kinh ngạc, đỏ mặt cúi đầu, ngoan ngoãn đáp lời.
Thẩm Lẫm càng đắc ý: "Uyển Uyển nhà ta sắc nước hương trời, phụ thân phải cẩn thận chọn dâu hiền cho con."
Gả được lang quân tốt, nâng cao địa vị Thẩm gia - đó là kỳ vọng của Thẩm Lẫm dành cho ta.
Cũng là phần thưởng hắn ban tặng.
Nhưng ta thà hắn tặng sách hay châu báu.
Thoáng chốc, ta như thấy cảnh Vương Thu Nguyệt đ/ốt sách đầy bất lực.
Hóa ra giá trị của nữ nhi, chỉ nằm ở việc liên hôn.
Từ hoàng thất đến danh môn hàn vi, đều như thế cả, hiếm có ngoại lệ.
5.
Từ khi Vương Thu Nguyệt đ/ốt sách, nàng lại được tự do.
Thiếp mời xuân du, yến hội cũng nhiều hơn.
Trải qua sóng gió, Thu Nguyệt chín chắn hẳn.
Chỉ hai ba năm, kinh thành chỉ nhớ Vương gia nữ nhi là tiểu thư nhu mì đoan trang, danh tiếng còn hơn xưa.
Nàng vẫn thường tới chơi với ta.
Chỉ trước mặt ta, Thu Nguyệt mới thoáng hiện nét hoạt bát ngày xưa.
Chúng ta mặc định không nhắc tới chuyện đ/ốt sách.
Thỉnh thoảng, cũng bàn về tương lai.
"Thu Nguyệt, ta sắp đính hôn rồi." Ta buồn bã thốt lên.
Đã 15 xuân xanh, nhiều bạn cùng trang lứa đã thành thân.
Nhờ mối qu/an h/ệ với Thu Nguyệt, hai năm qua ta dần được các tiểu thư quý tộc kinh thành chấp nhận, tham dự nhiều yến hội vì Thẩm Lẫm kết giao.
Thấy ta khéo léo, Thẩm Lẫm càng xem trọng, yêu cầu về phò mã tương lai cũng ngày càng cao.
Bình luận
Bình luận Facebook