“Nhẹ thôi nào, cậu thật sự muốn bóp cổ tớ à? Thế là cậu sẽ mất bạn thân đấy, ở thế giới này thành cô h/ồn lang thang đó.”
Khương Niên Niên gỡ tay tôi ra, giữ ch/ặt eo tôi, không cho tôi tiếp tục làm hại tính mạng.
Tôi “hừ” một tiếng, định cho cô ấy cơ hội thú nhận: “Nói đi, chuyện gì thế này?”
“Trước đây cậu đọc truyện không toàn hét lên, nam chính không thể một đêm là không được sao?
“Dù sao hai người họ cũng giống nhau, nên tớ đổi Phó Cảnh Xuyên cho cậu rồi.
“Khai ra đi, tối qua tình hình thế nào? Có thật sự cả đêm không?”
“Ừm.” Tôi nhớ lại cảnh tối qua.
Một chữ HỐI HẬN viết hoa!
Không thể phủ nhận, trẻ trung đúng là tốt.
Khi tôi giơ tay đầu hàng, Phó Cảnh Xuyên kiên quyết không chịu buông tha, anh ta nói: “Vợ yêu, anh vẫn chưa chứng minh xong.
“Chỉ kém một chút thôi cũng không được.
“Trừ khi em đồng ý kéo dài thời gian bù đắp cho anh gấp ba lần.”
Chúa Sứ Bạt Da còn không bằng anh ta!
Cuối cùng để bảo toàn mạng sống, tôi đành đồng ý yêu cầu của anh ta.
“Mười lần.” Tôi nói ra nhanh như chớp.
“Cái gì? Đồ khốn, cậu hạnh phúc thế.” Khương Niên Niên trêu chọc tôi.
Tôi ngượng đến đỏ mặt, lao đến định bịt miệng cô ấy.
Nào ngờ cả người tôi đ/è lên ng/ười cô ấy, thêm việc cô ấy cao hơn tôi cả chục phân.
Lúc này, trông tôi như đang nép vào lòng cô ấy, chưa kể tôi còn hôn trúng má cô ấy.
“Hai người đang làm gì thế?”
Tiếng hét tuyệt vọng của Phó Cảnh Xuyên và Phó Hoài Xuyên vang lên cùng lúc.
7
Tôi bị Phó Cảnh Xuyên vác về nhà.
Anh ta tức đến run tay, nghiêm túc đ/è vai tôi, nói từng chữ:
“Uyển Uyển, anh biết em đói, nhưng đừng vội.
“Em có nhu cầu có thể tìm anh, đừng ‘đói khát’ bừa bãi.
“Em như thế này, anh rất khó xử, em cư/ớp người yêu của anh trai, mẹ biết được cũng sẽ rất khó xử.
“Dù sao cũng là m/áu mủ ruột rà.”
“Không phải, anh bị đi/ên à.” Tôi nhìn Phó Cảnh Xuyên đang càng nói càng lố, không nhịn được ch/ửi.
Anh ta lại nghi ngờ xu hướng tính dục của tôi.
Phó Cảnh Xuyên thỏa hiệp: “Uyển Uyển, nếu em thật sự muốn, vậy để anh làm chính, cô ấy làm thứ được không?
“Dù sao xã hội vẫn có định kiến với mối qu/an h/ệ này, anh có thể che chở cho em.”
Được rồi được rồi.
Anh ta cứ nghi ngờ tôi đi, vậy thì cứ như ý.
Tôi khoanh tay trước ng/ực, nhướng mày nhìn anh ta: “Được thôi, vậy cô ấy một ba năm bảy, anh hai bốn sáu.”
Nói xong tôi đ/á anh ta một cái, định về phòng ngủ bù.
Nào ngờ anh ta vội đuổi theo: “Không được, anh muốn một ba năm bảy!
“Nếu thật không được, chủ nhật em nghỉ, không phải tiếp ai cả.”
8
Trong trung tâm thương mại của tập đoàn Phó.
Khi kể chuyện này cho Niên Niên, cô ấy cười đến cong cả người:
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!
“Ch*t cười, Phó Cảnh Xuyên vui tính thế á?
“Hơi hối h/ận khi nhường anh ấy cho cậu rồi, không ta đổi lại nhé?”
“Được.”
“Á, đừng, tớ đùa thôi, tổ tông tớ xin lỗi.”
“Mà Phó Hoài Xuyên có được không?”
“Ừm, nhìn bề ngoài đạo mạo cổ hủ, nhưng thực ra anh ấy…”
Chúng tôi nhìn nhau cười khúc khích, đồng thanh:
“Con bé tham ăn, lại hạnh phúc rồi.”
“Chuyến này không uổng.”
Nhưng giây phút sau, có người phá vỡ không khí vui vẻ.
Quay lại nhìn, hóa ra là anh chàng lớn tuổi trong quán bar tối qua.
Anh ta mỉm cười dịu dàng bước tới, dừng ở khoảng cách một mét vừa phải.
“Thật trùng hợp, hai bạn cũng thích đồ ngọt ở đây.”
Tôi liếc nhìn chiếc bánh trên bàn, lúc nãy mải tám chuyện về hai anh em nên quên ăn.
Tôi xúc một miếng bánh đút cho Niên Niên trước, rồi mới tự ăn.
Quá ngọt, không hợp với người đang kiêng đường như tôi.
Thấy tôi không nói chuyện, anh ta lịch sự cười: “Vậy tôi không làm phiền hai bạn nữa.
“Lần sau tới chỗ tôi chơi nhé, mọi dịch vụ đều có, đây là danh thiếp của tôi.”
Anh ta đưa danh thiếp vào tay tôi, ngón tay khẽ chạm da thịt.
Khi anh ta đi rồi, tôi quay sang hỏi Niên Niên:
“Anh ta vừa dụ dỗ tớ à?”
“Ừ, không cần nghi ngờ, anh ta đang dụ dỗ cậu đó.”
9
Một tháng sau, Phó Cảnh Xuyên bị tôi dọa chạy mất dép.
Nguyên nhân là tôi đột nhiên có linh cảm x/ấu, cảm thấy sắp trở về thế giới thật.
Tôi lôi anh ta thảo luận bí mật đàn ông đi/ên cuồ/ng, để khi về không lại thành gái ế, tay đàn ông còn chưa nắm.
Công ty cũng không cho anh ta đi nữa.
Phó Hoài Xuyên cũng tình cảnh tương tự, Niên Niên còn á/c hơn tôi…
Hai người bỏ chạy như trốn dịch, Phó Cảnh Xuyên nói về dinh thự họ Phó, có việc lớn cần hai anh em bàn bạc.
Cùng lúc đó, mẹ chồng chúng tôi tìm đến.
Bà lao vào lòng Niên Niên khóc nức nở.
Hỏi ra mới biết, có kẻ tự xưng là con riêng của lão gia họ Phó đến nhận cha.
Hắn mang theo kết quả ADN cùng bằng chứng năm xưa.
Anh chàng lớn tuổi kia, tức Phó Từ, là con trai của bạch nguyệt quang của lão Phó.
Tôi và Niên Niên nhìn nhau, ờ thì chúng tôi chưa đọc cốt truyện, chỉ xem qua phần giới thiệu.
Tình tiết này, chúng tôi cũng không biết xử lý sao.
Tôi chợt lóe lên ý tưởng: “Hay mẹ ly hôn đi?
“Chắc sẽ được chia một khoản tiền lớn, lúc đó thuê 20 trai mẫu cũng được.
“Ly đi!
“Hai con cùng ly hôn với mẹ nhé?”
“Hả?” Tôi và Niên Niên đồng thanh.
“Như thế không ổn đâu!” Thực ra Phó Cảnh Xuyên đối xử với tôi rất tốt, chỉ bề ngoài hơi lạnh lùng.
Thực chất anh ấy là chó con dính người, tôi nói đông anh ấy không dám đi tây.
Quan trọng hơn, anh ấy đẹp trai giàu có giỏi giang.
Đến hồi lễ ở miếu Nguyệt lão cũng không có được.
“Có gì không ổn chứ!”
“Cùng ly hôn đi.” Niên Niên ra hiệu cho tôi, khẽ mấp máy: “Chúng ta sắp xuyên về rồi.”
10
Nhưng chưa kịp ly hôn.
Cả ba chúng tôi bị b/ắt c/óc, bị ném như heo lên du thuyền.
Không hiểu sao, tôi bị nh/ốt riêng một phòng.
Đói meo mấy tiếng sau, cuối cùng thấy người đến.
Nhưng không ngờ, lại là anh chàng lớn tuổi trong quán bar!
Anh ta ngồi xuống ghế đối diện, nhìn tôi đầy hứng thú.
Bình luận
Bình luận Facebook