“Kỳ Kỳ, nhiều ta làm gì.”
“Đúng đấy, loại tiện ta xứng đáng chuyện cậu.”
Hai phụ đứng bên ra nịnh bợ hạ phẩm giá tôi.
“Thẩm Nam Tinh, cậu mau rời đi!”
“Đồ tiện làm xứng đôi gia!”
Tô đứng đối diện, kệ đám kia thoải mái nhục mạ tôi.
Như thể tất đều chuyện nhiên.
Tôi cúi khẽ: xứng Xuyên, lẽ nào xứng?”
Tô khó chịu nhíu mày.
Cô ta dường dám phản kháng.
Hai nịnh hót bên cạnh ta đẩy vào thế bí, bừng vì tức gi/ận.
“Dung bậc long tử thiên chi kiêu tử, nhiên có thần Kỳ mới xứng đôi!”
“Đúng Kỳ du học học viện đỉnh cao nước ngoài, tập đoàn lớn giành. Còn đồ giả mạo có ngoại Kỳ, thể so sánh!”
Nghe lời người, nét dần giãn ra.
Cô ta nhìn tôi: “Làm nên có chút biết mình.”
Tự biết mình ư?
Tôi cười.
Cười ngả nghiêng.
“Cô cái gì!”
Tên sai của nhịn được, bước lên giơ định tôi.
Còn đứng im lặng, lùng đứng nhìn.
Mặc nhiên đồng ý hành này.
Ánh băng, đưa nắm ch/ặt đối phương.
Chất vấn chữ: “Cô, có tư cách gì đ/á/nh tôi?”
5
“Á... đ/au quá!”
“Đồ tiện nhân, buông ta ra!”
Tên sai của thảm thiết.
Tôi “Còn thảm hơn đồ nịnh hót mày sao?”
Hắn sững sờ, mày tái mét nhìn tôi.
Tô và đám dám phản kháng.
Tất đều kinh ngạc.
Đặc biệt Kỳ, ta lùng soi xét lưỡng.
Tôi nhìn lạnh.
Tôi luôn tuân thủ nguyên tắc “người phạm ta phạm người”.
Cũng sinh sự.
Nhưng nếu ai dám khiêu khích, tuyệt đối chịu nhục.
“Thẩm Nam Tinh, thả Vương bắt ấy xin lỗi.”
Tô giọng.
“Kỳ Kỳ...”
Vương ch/ế ngơ ngác nhìn ta.
“Tôi buổi của mình phá hỏng.”
Tô nhìn, đầy cáo.
Vương cắn môi, gật đầu miễn cưỡng.
Cô ta đắc lẩm bẩm: lỗi.”
Tôi cúi đầu khẩy.
Tiệc ư?
Dung đi bắt ăn chỉn chu dự tối nay, cho một ngờ.
Đây cái gọi ngờ” của ta sao?
Tôi ngẩng lên Kỳ, lùng buông tay.
Đánh còn sợ bẩn mình.
“Dung rồi!”
“Dung rồi!”
Tiếng reo lên, tất đổ nhìn về phía cửa.
Dung khoác bộ vest cao cấp, thả bước vào.
“Dung chắc chắn Kỳ!”
“Đây Kỳ mà đặc biệt nhiên ấy!”
“Đúng vậy, xem Nam còn vênh váo bao lâu!”
“Cô ta sắp đ/á thôi!”
Ánh bừng sáng, vẻ thẹn hoan.
Đám xung quanh ta nhau mừng, quên chà đạp tôi.
Tôi lười ngẩng mặt, nhìn đang chúng vây quanh.
Ở nhà, thường đồ thể thao, rúc vào vai mèo lười biếng.
Đây lần đầu tiên trang trọng vậy.
Dung càng tiến gần, nụ càng tươi.
Tôi cười, định quay lưng rời đi.
Đột nhiên, eo xiết ch/ặt, trầm ấm bên tai:
“Ngôi nhỏ của anh, định chạy đi thế?”
Tôi ngẩng lên, gương tuyệt mỹ kia đã gần trong gang tấc.
Dung cười, rời khỏi tôi.
6
“Nghịch ngợm thế, phải bảo em đợi ở sao?”
Dung ôm trước mọi người, điệu dịu vô cùng.
Tôi nhìn đang tái mét phía sau, ôm anh.
“Anh đến, em chán quá.”
Dung cười, âu yếm véo mũi tôi: “Được, ở bên em ngay.”
Tất kinh ngạc há hốc.
“Chuyện gì thế? Không phải hôm đ/á Nam sao?”
“Đúng Trông chả chút nào!”
“Không phải Nam của sao? Với bữa này để mà?”
Lời mọi đổ về Kỳ.
Tô bước bước tin về phía dưới nhìn dò xét.
“Xuyên em về rồi.”
Cô ta Xuyên, đoan trang đúng mực.
Toát lên khí chất tiểu thư khuê các.
Dung ôm eo tôi, chậm quay người, nhìn ta.
Chỉ thờ ơ đáp: “Ừ.”
Thái độ cực kỳ hời hợt.
Nụ khựng lại.
Cô ta siết ch/ặt nhưng vẫn gượng cười.
“Xuyên cảm đã chức em.”
Nói ta ném cho đắc ý.
Như Xem đi, mới chính chủ.
“Ai bảo đây cô?”
Giọng trầm khắp trường.
Tất sững sờ.
Dung lùng nhìn Kỳ, đầy cáo.
Tô gi/ật mình, nụ tan biến.
“Xuyên ca...”
Dung lờ ôm quay đám đông:
“Cảm mọi dự kỷ niệm một tuần và Nam quen nhau.”
“Xin chính thức giới thiệu: Nam bạn gái tôi.”
Anh cúi nhìn trong tràn đầy yêu thương.
7
Tôi sửng sốt.
Không có thái này.
Thì ra bữa dành cho tôi?
Cả trường im phăng phắc.
Bình luận
Bình luận Facebook