Đã qu/a đ/ời ba năm, bạn trai dẫn bạn gái mới đến thăm tôi.
Anh ấy nắm tay cô gái, nhìn bia m/ộ cười nói:
- Nõn Nõn, từ nay anh sẽ không đến thăm em nữa.
- Anh muốn bắt đầu cuộc sống mới.
Nụ cười tôi đóng băng trên mặt, lẩm bẩm: "Đáng lẽ nên như thế từ lâu rồi".
1
Tôi ch*t ba năm, Quan Kỳ đến thăm suốt ba năm.
Mỗi thứ Sáu, anh ấy luôn đến đúng giờ dù mưa gió.
Anh m/ua một bó hoa đặt dưới m/ộ, ngồi lẩm bẩm kể chuyện gần đây.
Từ chuyện lớn như Liên Hợp Quốc đến chuyện nhỏ như cơm trưa hôm nay hơi cứng, anh không thích.
Không nghe được hồi âm, anh cứ thế đ/ộc thoại trước m/ộ tôi suốt ba năm.
Những "hàng xóm" xung quanh đều gh/en tị, bảo tôi kiếp trước c/ứu cả dải ngân hà mới gặp được người đàn ông chung tình thế này.
Tôi hãnh diện: "Cũng nhờ sức hấp dẫn của em thôi".
Nhưng thực ra, tôi không muốn Quan Kỳ đến.
Anh cứ đắm chìm trong quá khứ mãi, không phải điều tốt.
Tôi luôn khuyên anh hãy tiến về phía trước, nhưng khi điều đó thực sự đến, tôi không kìm được nước mắt.
2
Nửa đêm ở nghĩa trang thật nhộn nhịp.
Có hàng xóm mới đến, là một cô gái cùng tuổi tôi nhưng lắm lời.
Cô ta vỗ vai tôi hỏi: "Mai bạn trai cậu có đến không?"
- Cái thằng ngốc ấy, không đến mới lạ.
- Ba năm rồi đấy.
Tôi sửa lại: "Là một nghìn một trăm sáu mươi sáu ngày".
Nữ q/uỷ cười khô khan: "Cậu đếm kỹ thật đấy".
Sao không kỹ được? Từng ngày từng đêm, tôi đều khắc ghi.
Thứ Sáu trời âm u, sáng sớm có mưa.
Quan Kỳ đúng hẹn đến, ô dù che khuất nét mặt nhưng trên tay ôm bó hồng rất lớn.
Nữ q/uỷ há hốc mồm: "Báo cáo sai rồi! Không phải chỉ mang một bó thôi sao?"
Quan Kỳ đến gần, tôi phát hiện gã này lại đẹp trai hơn.
Đúng rồi, hồi đi học hắn đã là kẻ phá hoại trái tim bao cô gái, giờ càng tệ hại.
Anh đặt hoa xuống, ngẩng đầu cười: "Hôm nay hơi lạnh đấy Nõn Nõn".
- Kỷ niệm năm năm nhé.
Trên hoa hồng còn tấm thiệp viết tay, từng nét chữ cẩn thận.
Mỗi năm ngày kỷ niệm, Quan Kỳ đều mang hoa hồng đến.
Tôi dựa vào bia m/ộ, cười buồn: "Anh vẫn nhớ à".
Nhanh thật, đã năm năm rồi.
Quan Kỳ ngồi xuống, giọng trầm ấm: "Nõn Nõn, đoán xem anh gặp ai trên đường đến đây".
Tôi bĩu môi: "Nói thế thì ai đoán nổi".
Quan Kỳ chậm rãi: "Gợi ý nhé, bạn học cũ".
Tôi và Quan Kỳ từ tiểu học đến đại học đều chung trường, tôi cười lạnh: "Nói như không ấy".
Khi trò chuyện với tôi, anh luôn để lại những manh mối như thế, dù không nghe được phản hồi vẫn chừa thời gian cho tôi suy nghĩ.
Hết thời gian, anh mới nói: "Vương B/éo, đứa hay gi/ật tóc em hồi cấp ba, nhớ không?"
Nghe vậy tôi chợt nhớ ra.
Hồi cấp ba tôi không chung lớp với Quan Kỳ, là đứa hay khóc nhất trường, còn hậu duệ là thằng bé hay trêu tóc tôi.
Khi ấy Quan Kỳ nổi tiếng toàn trường về học lực, nhắc đến là làm bao cô gái thổn thức.
Nhưng tính cách anh lúc đó không hiền hòa như bây giờ, cũng nổi tiếng khó gần.
Một lần bị trêu đến phát khóc, bỗng "ầm" một tiếng, Quan Kỳ đ/á cửa bước vào.
Tôi ngoảnh lại, đôi mắt đẫm lệ gặp ánh mắt anh.
Anh nhíu mày nhìn tôi, bực dọc "chép miệng".
Quan Kỳ không nói hai lời, lôi cổ Vương B/éo đến trước mặt tôi: "Xin lỗi đi".
Vương B/éo dám trêu tôi chứ gặp Quan Kỳ thì xin tha, lập tức xin lỗi.
Quan Kỳ không buông, quát: "Dám trêu nó lần nữa, tao đ/ốt trụi tóc mày".
Cả lớp im phăng phắc, Vương B/éo sợ vãi đái, gật đầu như máy.
Quan Kỳ buông ra, cúi xuống dúi vào tay tôi viên kẹo.
- Đừng khóc nữa.
- Đồ vô dụng.
- Cũng không biết mách anh.
Từ hôm đó, mỗi lần thấy Quan Kỳ tim tôi lại đ/ập lo/ạn xạ.
Gặp anh, tim tôi như có pháo hoa nở rộ.
3
Tôi gật đầu: "Nhớ chứ, sao thế?"
- Nó lấy vợ rồi, con biết đi rồi đấy.
- Vậy à? - Tôi thở dài - Nhanh thật.
Quan Kỳ lần này mang theo dâu tây, nhìn mà thèm. Tôi với tay định lấy tr/ộm quả nào nhưng không tài nào chạm được.
Vừa nghe anh nói tôi vừa cố với dâu, nhưng cứ xuyên qua hoài.
- Hồi cấp ba anh nhát gan lắm, chứ bây giờ gặp phải thì đ/á/nh cho nó tơi bời.
- Nhưng từ khi anh đến lớp dọa nó xong, nó chẳng dám b/ắt n/ạt em nữa.
Quan Kỳ nhìn xa xăm, chợt cười như nhớ ra điều gì:
- Thực ra chưa kể với em, sau khi nghỉ hè anh còn đ/á/nh Vương B/éo một trận nữa.
- Hả, anh x/ấu tính thế! -
Tôi giơ tay định dọa anh, nhưng anh nói: "Vương B/éo cứ ép anh làm quen cô gái".
Tay đơ giữa không trung, tôi đờ người hai giây, chợt mất hứng.
Tôi ngồi xuống: "Thì nhận lời đi, anh cũng đã lớn tuổi rồi..."
- Anh bảo anh đã có bạn gái rồi, hiền lành dễ thương lại yêu anh - Quan Kỳ xoa chiếc nhẫn trên tay, dịu dàng nói - Anh cũng chỉ yêu mỗi mình em.
- Nõn Nõn. - Giọng Quan Kỳ khàn đặc - Anh nhớ em quá.
- Em có nhớ anh không?"
Tôi cay mắt: "Gh/ét anh quá đi, đến là làm em khóc".
4
Chưa kịp khóc thì nữ q/uỷ đã oà lên trước.
Cô ta vừa lau nước mắt vừa nói: "Cái này là phim khoa học viễn tưởng à?"
- Thằng bạn trai cũ của tôi chỉ biết cắm sừng.
- Tôi đổi 30 năm mạng sống của thằng đó để các người được bên nhau, không, tất cả!"
Nước mắt tôi bị dừng lại, bật cười: "Cảm ơn cô shipper cuồ/ng".
Quan Kỳ vẫn lẩm bẩm những lời ngọt ngào.
Tôi muốn khóc nhưng ngại trước mặt nữ q/uỷ.
Tôi đẩy cô ta: "Cậu đi đi, hàng xóm nào cũng biết điều hơn cậu".
Nghe vậy, nữ q/uỷ chợt nắm ch/ặt tay tôi:
- Nõn Nõn, hồi nãy cậu nói ở trần gian bao lâu rồi?"
Bình luận
Bình luận Facebook