“Lão phu nhân, từ nay về sau chúng ta không thể coi thường vị Tiêu phu nhân này nữa.” Trương lão mụ mụ cảm thán, quả thật là xanh vốn từ lam mà ra lại còn xanh hơn lam. Trương lão phu nhân gật đầu, “Ngươi nói đúng, Cố Ly này đúng là nhân vật phi phàm, chỉ xem qua khí phách quyết liệt và sự phóng khoáng của nàng hôm nay, đã đủ là người đáng kết giao. Nhưng… lão thân vẫn không hiểu, tại sao nàng lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy?”
Hai người rời đi lúc nãy, bà sai Trương lão mụ mụ ngầm ám chỉ với Cố Ly về ý muốn trợ giúp của mình. Thế nhưng vị Cố Ly này lại cự tuyệt?
Điều này khiến bà không sao lý giải nổi. Việc tiếp đãi sứ thần nếu có con trai bà điều đình, ít nhất cũng năm sáu phần thành công. Tiêu phủ muốn thoát khỏi danh hiệu "phủ võ tướng", đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, cớ sao nàng lại không muốn?
Trương lão mụ mụ cũng nói: “Đúng vậy, lão nô cũng không hiểu nổi... Vậy lão phu nhân, chúng ta có nên tiếp tục trợ giúp Tiêu phủ không?”
Trương lão phu nhân khẽ nheo mắt, sau đó phán: “Đã nàng ta tự bỏ qua cơ hội, chúng ta cũng chỉ có cách thuận theo. Mụ mụ, ngươi hãy đến thư phòng của đại nhân ngay, bảo với ngài dốc toàn lực hỗ trợ Âu Dương phủ.”
Trương lão mụ mụ vâng lệnh lui xuống.
Trên xe ngựa, Nguyệt Thảo cũng vô cùng khó hiểu.
“Phu nhân, đây rõ là cơ hội vàng ngọc của chúng ta, sao lại buông bỏ?”
Cố Ly lắc đầu: “Không phải ta muốn buông, mà là Tiêu Ngôn dường như cũng chẳng thiết tha tranh đoạt nữa.”
Hôm qua nàng còn tính toán, hôm nay đến Trương phủ nhất định phải tranh thủ cơ hội này cho Tiêu Ngôn để kéo Trương phủ về phe. Ai ngờ hắn lại tỏ ra hờ hững? Thậm chí còn có ý từ bỏ và hối h/ận?
Hối h/ận điều gì?
Hối h/ận việc tranh đoạt tiếp đãi sứ thần?
Đã hắn không muốn, nàng cũng không cần sốt sắng. Nàng vốn không phải kẻ tự ý hành động, nếu tự tiện giúp hắn tranh đoạt, e rằng sẽ đẩy Tiêu Ngôn vào thế khó. Đúng vậy, nàng muốn đưa Tiêu phủ lên cao, nhưng không có nghĩa phải hi sinh Tiêu Ngôn. Hơn nữa, mất cơ hội này vẫn còn cơ hội khác, sợ gì?
“Trong xe có phải là phu nhân không?”
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên giọng Đồng Giang.
Nguyệt Thảo đáp: “Chính là phu nhân đây. Đồng Giang, có việc gì cần bẩm báo?”
Đồng Giang cung kính: “Bẩm phu nhân, Hầu gia đang đợi tại Lầu Tường Thụy.”
Ánh mắt Cố Ly bừng sáng. Chà, Tiêu Ngôn này muốn mời nàng dùng cơm? Được đấy, cuối cùng hắn cũng chịu xài tiền một lần.
Giọng Cố Ly vui vẻ: “Ta đến ngay.”
**Chương 41: Hắn uống nhầm th/uốc?**
“Tường Long Song Phi, Bạo Xào Điền Kê, Phụng Vỹ Ngư Xa.”
“Can Liên Phúc Hải Sâm, Hoa Cô Áp Chưởng, Ngũ Thái Ngưu Liễu, nhớ đừng chiên ngưu liễu quá lửa, không thì ta trả món.”
“Thêm một đĩa Hồ Bì Hoa Sinh, Quái Vị Đại Biển.”
“Điểm tâm thì đơn giản thôi, Trà Thực Đao Thiết, Hạnh Nhân Phật Thủ.”
“Tiểu nhị đợi đã, thêm một đĩa rau xanh tươi nữa. Tạm thời gọi vậy, cần thêm gì ta sẽ gọi sau.”
Cố Ly không thèm xem thực đơn, thoăn thoắt điểm liền một tràng. Không chỉ tiểu nhị hầu bàn mà ngay cả Đồng Giang cũng đờ đẫn. Những món phu nhân gọi, họ chưa từng nghe qua bao giờ. À không, trừ món Hồ Bì Hoa Sinh, nhưng thông thường họ chỉ xào qua chứ ít khi làm thành vỏ hổ. Xem ra khẩu vị của phu nhân khi ăn ngoài quả thật không tầm thường.
Cố Ly nhìn sắc mặt tái mét của tiểu nhị, không chút thương hại nghiêm túc hỏi: “Sao? Còn vấn đề gì nữa không?”
Mặt tiểu nhị nhăn như bã trầu: “Dạ, thưa phu nhân, những món này tiểu điếm thật sự không thể làm được. Chi bằng... xin ngài đổi món khác ạ?”
Mấy tháng trước, lão chủ quán Lầu Tường Thụy gh/en tị với thành công của Thành An thực phủ, đã đích thân đến gây khó dễ bằng cách gọi những món không có trong thực đơn. Sự việc ầm ĩ khắp Phụng Thành, lão chủ quán mời toàn nhân vật có m/áu mặt đến chứng kiến, định đ/á/nh bật Tiêu phu nhân khỏi làng ẩm thực.
Ai ngờ Thành An thực phủ không những làm được, mà còn hoàn hảo. Đặc biệt món điểm tâm trong suốt như pha lê, tan ngay trong miệng, ngọt thanh lại thoảng hương trái cây. Chỉ một món ấy đủ lấy lại thể diện, khiến thiên hạ nể phục. Kết cục, Lầu Tường Thụy mất sạch khách quen, còn Thành An thực phủ ngày càng đông khách.
Cố Ly mỉm cười đầy ẩn ý: “Tiểu nhị, ngươi cho rằng việc này khả thi sao? Năm ngoái các ngươi đ/á/nh trống khua chiêng đến Thành An thực phủ gây sự. Bản phu nhân rộng lượng mới không tính sổ sớm. Đợi mấy tháng sau mới tới, các ngươi bất nhân, đòi hỏi ta nghĩa sao? Ha, đây quả là trò cười lớn nhất ta từng nghe.”
Nàng chờ mấy tháng mới trả đũa đã là nhân từ lắm rồi. Lẽ nào bị t/át một bên má lại đưa nốt bên kia?
“Tiểu nhị, nếu ngươi không xuống bếp làm ngay, bản phu nhân sẽ đ/ập nát Lầu Tường Thụy này!”
Bình luận
Bình luận Facebook