Không vậy.
Tôi phản thế.
Bố cuối đ/á/nh mệt, xuống ghế cạnh hút th/uốc.
Nam Bảo đói bụng, nhải thúc giục mẹ rên rỉ dưới đất nấu cơm.
Tôi trở về phòng ngăn bằng vách phòng nhỏ đến ngột ngạt.
Ngoài mét hai, chẳng thể thứ gì.
Tôi nằm ngửa, động gửi cho tin nhắn: [Anh đưa cho em rồi?]
Bên kia trả lời ngay lập [Còn đưa cả cho đội bảo vệ nữa.]
[Anh phiền vậy.]
[Nếu người trọng, phiền chẳng sao.]
Người... trọng.
Tôi úp điện thoại cũ kỹ xuống ng/ực, trong tiếng tim đ/ập thình thịch, nhẩn nhẫm thưởng thức ba chữ ấy.
Chưa đầy ngày Tết.
Khi điện cho tôi, pha cốc phê hòa ôm nhỏ co người trên thức khuya chấm thi.
Tôi thấy tiếng pháo pháo n/ổ phía dây kia.
Dường khác hẳn sự lẽo tôi.
Giọng cậu trong Trúc, Chúc năm mới."
"Chúc năm mới."
Lúc ấy, thơ nghĩ rằng, đây sự rỗi.
Lại năm.
14
Ở cái tuổi dàng nhất tình làm mờ mắt.
Kiểu dường có thể tạo sức hút ch*t người tôi.
Đến lại.
Tôi thường thấy may mắn.
Cảm mới lạ anh kéo dài được lâu.
Sau đợt rét nàng cuối tháng Ba, đến đường đèo vòng núi.
Anh dường đua trạng đặc tồi tệ.
Tôi nghĩ đến trang điểm tinh tế, thượng kia.
Tôi lấy ba mươi đồng số sinh hoạt phí mình dành dụm được.
Đến hàng mỹ khu thương mại cũ nhờ quán trang điểm cho mình.
Khác trung thương mại cao sạch sẽ Đông thành.
Những hàng đây chúc nhau, cách trang trí đến kiểu dáng, đều mang hoài cổ kỳ lạ.
Tôi phân được mỹ có tồi hay thấy trong gương bản thân trang điểm đậm, dường hơn.
Nhưng hôm chở tôi.
Anh dạng bằng ánh mắt lùng, quay chở khác.
Tôi đứng trong gió lạnh, chịu đựng ánh người, biết làm sao.
Không hiểu tại người trước đây rất bình thường, đột nhiên trở nên vậy.
Khi máy vút tai tôi.
Giang bước về phía tôi.
Tạt thẳng xuống.
"X/ấu ch*t được."
Trái tim trong ấy buốt đến cùng.
Tôi nhà vệ sinh rửa mặt, diện chính mình trong gương, chợt ra.
Giang sẽ tôi.
Cũng có qu/an h/ệ gì.
Thứ anh ném thứ anh dàng có đúng lời anh đêm ấy, việc nhỏ.
Người suy nghĩ quá nhiều chính tôi.
Tôi đi.
Nhưng sầm ôm trẻ vừa chở hút th/uốc góc khuất.
Cô ấy e dè hay ngượng ngùng, tự tin đẹp.
Cô dựa vai Tống: "Có bạn đây anh dám này?"
"Bạn nào?"
Giang cười khẽ.
"Chán rồi, đổi vị."
Tối hôm đó, biệt.
Trốn trong gian phòng nhỏ hẹp, mắt đến sáng.
Không được tin nào.
15
Một gian sau, hẹn tôi.
Tôi hứng thú đoán suy nghĩ anh ta, viện lý do mình học chối.
Việc so việc thường xuyên b/ắt n/ạt trước đây, làm tốn gian nữa.
Thành tích top 50 nữa.
Tôi thể lơ là.
Thứ còn nhiều hơn nữa.
Giang dây kia mất kiên nhẫn.
"Ăn cơm có gian?"
"Không."
"Hôm thấy em đẹp, hơi tức, em còn ghi th/ù à? Anh lỗi em được lỗi."
"Không sao, em có gian."
Tôi chối vài lần, cuối chặn trước kỳ nghỉ lễ tháng Năm bắt đầu.
"Anh đến mời em, có gian ăn cơm không?"
Tâm trạng anh rất tốt.
Nhưng liên đến tôi.
"Em có gian."
Tôi tránh anh định đi.
Vẻ mặt thoáng rối hoảng hốt, xúc nhanh chóng sự nóng nảy thay thế.
Anh tóm cổ tay tôi.
"Nam Trúc, em chọc anh trước."
Đúng vậy, tôi.
Là tỉnh táo trước.
Bước chân hơi ngập ngừng, gi/ật tay ra.
"Em sai rồi, em chọc anh nữa, được chưa?"
Phía im phắc, hít hơi sâu.
Không quay nữa.
16
Khi về nhà, có mẹ Nam Bảo nhà.
Kể đ/á/nh bà, bà tìm chuyện trước mặt chồng mình nữa.
Nhưng lúc này, có nhà.
"Con nhỏ còn biết về nhà?! Cuối nhà giúp mẹ việc nhà, lổng người thấy bóng, có cái mặt biết quyến rũ!"
Bà ném chậu xuống chân tôi: "Giặt đống quần áo đi."
Tôi nhìn.
Là quần l/ót Nam Bảo.
Chuyện lần ra, óc "ù" tiếng.
"Mẹ đ** mẹ mày, hoặc tự giặt, hoặc Nam Bảo tự giặt."
Mẹ người, trên khuôn mặt nhăn nheo mái tóc rối bù che khuất đầy vẻ tức gi/ận.
"Con đĩ đốn này! Chưa gả quên mẹ rồi hả, mẹ nuôi lớn, bảo giặt quần áo thấy oan ức à?!
"Tiêu cho ăn biết quyến đàn ông! Thật sự nghĩ mình cành cao rồi hả?! Đồ đồ đi, đồ thứ hư hỏng, ch*t bệ/nh kia đi..."
Tôi ôm ba lô kịp xuống phóng nhà ống.
Lại cảnh tượng vậy.
Con đường xám xịt, cảnh tiêu điều.
Cây cối chồi non thiếu sức sống.
Con đường hơn mười năm này, dường đến hết.
Nhưng lần sự còn nào đi.
Ngay lúc đó, điện thoại cũ rung đột ngột.
Tôi sờ, thức xuống.
Là tin Lâm gửi đến.
Cô nói, học phí sinh hoạt chuyển thẻ tôi.
Bảo ý kiểm tra, học chăm lo lắng cả.
Tầm lập tức mờ đi.
Tôi t/át mình cái mạnh.
Sao có thể ôm lấy thiện ý người –
Để lãng phí gian, sống cuộc đời tỉnh táo thế, còn vui sướng quên về, tự mãn tự đắc.
Bình luận
Bình luận Facebook