Ám Mưu Ái Tình

Chương 5

12/06/2025 21:54

Thời Tự mang theo rất nhiều chăn và thức ăn cho mèo, chó mà anh đã m/ua từ cửa hàng thú cưng đến chân tòa nhà giảng đường.

"Coi như chúng tôi quyên góp cho hoạt động câu lạc bộ."

Hóa ra lúc nãy anh rời đi là để m/ua những thứ này.

Hạt giống rung động trong lòng tôi dường như được hưởng chút nắng ấm, sắp đ/âm chồi vươn lên khỏi mặt đất.

Tôi đã đi khảo sát trước tất cả địa điểm thích hợp trong trường để đặt nhà cho động vật hoang, đ/á/nh dấu sẵn. Nhà gỗ và tấm giữ nhiệt đều đã chuẩn bị đầy đủ, khu vực được phân công cũng không lớn, chắc không tốn quá nhiều thời gian.

"Vậy đi thôi."

Chào hỏi xong với hội trưởng Thiệu Minh, anh ra hiệu chúng tôi đợi chút.

"Hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, tôi và bạn M/ộ Triều Triều có mối qu/an h/ệ bạn bè rất tốt, hoàn toàn không tồn tại những điều m/ập mờ hay bất chính như Tô Nhược Đồng đã nói."

"Tin đồn dừng lại ở người khôn ngoan."

"Là con gái, các bạn nên hiểu rõ hơn về tổn thương mà những tin đồn thất thiệt gây ra cho phái nữ. Mong mọi người hãy tỉnh táo."

Tôi chân thành nói lời cảm ơn với học trưởng Thiệu Minh.

Rồi quay sang nhìn Tô Nhược Đồng, giọng không được thiện cảm: "Cậu nên xin lỗi tôi."

Nghe vậy, Tô Nhược Đồng bỗng rơi vài giọt nước mắt. Cô ta nhìn Thời Tự đáng thương như vừa chịu oan ức tày trời, miễn cưỡng thốt lời xin lỗi.

"Học trưởng Thời Tự, em chỉ sợ anh bị người ta lừa tình mà thôi."

"Bởi vì anh quá ưu tú, còn cô ta không xứng với anh. Anh xứng đáng có người tốt hơn, chứ không phải là kiểu con gái hống hách như thế."

Tôi quan sát Tô Nhược Đồng, có vẻ cô ta đang rất mong chờ Thời Tự an ủi mình.

Nhìn thời tiết bên ngoài càng lúc càng lạnh, trong lòng tôi vẫn lo cho đàn mèo chó không có chỗ trú, không muốn ở lại thêm nữa liền kéo kéo tay áo Thời Tự.

"Đi thôi."

Không hiểu sao Tô Nhược Đồng lại bị kích động, bật khóc nức nở. Mỗi biểu cảm trên mặt cô ta như đã luyện tập trước, khóc mà lớp trang điểm vẫn nguyên vẹn, giọng nũng nịu:

"Học trưởng Thời Tự, em thích anh."

14

Nhiệt độ ngoài trời hạ thấp dần khi mặt trời lặn. Các thành viên câu lạc bộ chia thành từng nhóm nhỏ, cầm hộp dụng cụ đi lắp đặt nhà cho động vật khắp trường.

Những tấm chăn và thức ăn Thời Tự mang đến đã phát huy tác dụng lớn.

"Lại đây."

Anh cởi khăn quàng cổ quàng cho tôi. Hơi ấm khiến tôi không nhịn được cười híp mắt.

"Thời Tự, trước giờ không thấy anh chu đáo thế này?"

Anh cầm đinh đóng vào, thử lắc nhẹ xem ngôi nhà đã chắc chưa. Vừa đặt tấm chăn vào đã nghe tiếng "meo meo" từ bụi cây, một chú mèo mướp nhỏ nhảy ra.

"Meo~"

Từ trong bụi cây bò ra, nó lao thẳng đến tấm chăn rồi đột nhiên ngã lăn ra lăn lộn. Chú mèo mướp nằm ngửa dưới chân Thời Tự, phô cái bụng lông xù, chân trước tí hon đặt lên ống quần anh, kêu không ngừng.

"Thật là thích làm nũng."

Thời Tự ngồi xổm xuống xoa đầu, chú mèo vui đến nỗi kêu gừ gừ. Khi Thời Tự bế chú mèo lên, chúng tôi mới phát hiện nó nhảy cà tưng vì chân sau có vết thương sâu, có vẻ như bị đinh gì đó cứa phải.

Tôi xót xa vuốt ve chú mèo, không nỡ bỏ mặc nó.

"Thời Tự, tôi muốn đưa nó đến bệ/nh viện."

Sau khi hoàn thành việc sửa sang chỗ ở cho động vật, Thời Tự dùng chăn quấn chú mèo lại, cùng tôi đưa nó đến phòng khám thú y.

"Mèo mướp, một tháng tuổi, nặng 500 gram, suy dinh dưỡng nghiêm trọng, chân sau có vết thương hở."

Bác sĩ xử lý vết thương xong, truyền dịch cho mèo và dặn chúng tôi quay lại vào ngày mai.

"Thông thường sau ba bốn ngày sẽ ổn định, các cậu có thể đón về chăm sóc kỹ lưỡng."

Y tá dẫn chúng tôi đi đăng ký thông tin. Đến phần đặt tên cho mèo, tôi liếc nhìn Thời Tự.

Trên đường đến bệ/nh viện lúc nãy trời đã tối, giờ đây những bông tuyết lất phất bắt đầu rơi. Hàng mi dài của anh khẽ rủ xuống, như đọng chút hơi nước. Đôi mắt dịu dàng khiến người ta muốn chìm đắm.

"Tuyết Cầu, gọi là Tuyết Cầu được không?"

Thời Tự lặp lại tên theo tôi rồi cầm bút viết vào giấy. Nhưng khi ra khỏi bệ/nh viện, nghĩ đến việc đón mèo về, tôi lại thấy khó xử. Tuyết Cầu còn quá nhỏ, nếu để ngoài trời lạnh giá thì dù có thức ăn cũng khó qua nổi mùa đông.

Nhà tôi chưa từng nuôi thú cưng vì mẹ tôi dị ứng với lông động vật.

"M/ộ Triều Triều, chúng ta nhận nuôi Tuyết Cầu."

"Đem về nhà nuôi."

15

Những bông tuyết xoay tròn rơi lả tả. Chiếc khăn quàng màu xám quấn quanh cổ tôi. Tôi nhìn chiếc áo khoác lông vũ trắng trên người mình. Chiếc áo khoác đen của Thời Tự trông có vẻ quá mỏng manh.

Tôi nới lỏng khăn quàng: "Hay anh đeo đi, đừng để bị cảm".

"Tôi khỏe mà."

Anh kiên quyết đeo khăn cho tôi. Trong xe có điều hòa nên cũng không quá lạnh. Lần này tôi khôn ngoan ngồi vào ghế phụ.

Cửa kính phủ một lớp sương m/ù. Tôi dùng tay lau chỗ kính để ngắm tuyết rơi ngoài trời. Tuyết càng lúc càng dày, như lông ngỗng bay lượn giữa không trung. Mặt đất phủ trắng xóa chỉ trong chốc lát, những cành ngô đồng khô héo hai bên đường cũng nhuốm màu trắng muốt.

Thời Tự bật đài, trông tâm trạng rất tốt. Phát thanh viên nữ giọng dịu dàng đọc bài tâm sự nặc danh về mối tình đơn phương, sau đó chọn một bài hát tiếng Anh.

"..."

"Now and forever you are still the one..."

Tôi và Thời Tự đều im lặng, lặng nghe. Xe dừng trước cổng trường nhưng anh nhất quyết đưa tôi về ký túc xá.

Trong khuôn viên trường mùa đông vắng bóng sinh viên, hầu hết đều trốn trong phòng có điều hòa. Chỉ thư viện là sáng đèn, thỉnh thoảng gặp vài sinh viên vội vã chạy về.

Trước khi xuống xe, Thời Tự lấy từ cốp sau đôi găng tay của anh đeo vào tay tôi. Găng tay quá rộng, ngón tay tôi lọt thỏm trong đó trông rất buồn cười.

Thời Tự đi cạnh tôi. Dưới những ánh đèn vàng cam dọc con đường trong khuôn viên trường, từng đốm sáng tỏa hình chiếc ô. Những bông tuyết lặng lẽ đậu trên vai áo chúng tôi, tan thành giọt nước nhỏ.

Danh sách chương

5 chương
12/06/2025 21:58
0
12/06/2025 21:56
0
12/06/2025 21:54
0
16/06/2025 23:35
0
12/06/2025 21:50
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu