Anh ấy vội vã trở về và thấy tôi co ro trên ghế sofa, những chấm đỏ do bị cào xước trên mu bàn tay vẫn còn. Ánh mắt kiêu hãnh của anh thoáng chút ân h/ận.
Anh giấu rất khéo, nhưng vẫn bị tôi bắt quả tang.
Tôi khẽ rên lên, như vừa tỉnh giấc, ngước nhìn anh với vẻ ngơ ngác.
Lương Gia Niên lập tức nhảy lên sofa, rút tuýp th/uốc từ túi áo, ghì ch/ặt tay tôi xuống.
"Bôi th/uốc." Giọng anh đầy uy quyền không cho phép chối từ.
Anh cẩn thận thoa th/uốc cho tôi, động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu bảo vật mong manh. Một giọt nước mắt rơi bộp xuống mu bàn tay anh. Anh ngẩng đầu, thấy tôi đang khóc.
Lương Gia Niên ngẩn người, ngồi thẳng dậy, hai tay nâng mặt tôi hỏi: "Sao em khóc?" "Anh là đồ x/ấu xa." Tôi hạ giọng, cố tỏ ra thật đáng thương.
Chưa kịp đáp lại, tôi đã nói liên hồi như pháo n/ổ:
"Tay em vừa ngứa vừa đ/au, tất cả chỉ vì anh bắt em bóc xoài."
"Em đã nói mình dị ứng xoài rồi, anh chẳng quan tâm em chút nào."
"Anh chỉ để ý tới Lương Trân Trân, em biết mà, anh chỉ quan tâm mỗi cô ấy. Em hiểu rõ điều đó..."
Anh vẫn nâng mặt tôi, ánh mắt càng lúc càng ch/áy bỏng, nhưng tôi không nhận ra, chỉ mải mở lời trách móc.
Cuối cùng, tôi hạ giọng, nước mắt lăn dài, thốt lên câu cuối:
"Anh x/ấu xa như thế, nhưng em vẫn thích anh. Em phải làm sao đây? Em tiêu đời rồi."
Giọng nức nở, tầm mắt nhòe đi vì nước mắt, nhưng tôi vẫn thấy rõ ánh sáng lấp lánh trong mắt anh, tựa lưỡi d/ao vừa tuốt khỏi vỏ.
Rồi anh nâng mặt tôi, cúi xuống cắn phập vào môi tôi.
Lương Gia Niên dừng lại bên tai tôi, thì thầm trong hơi thở ấm áp phả vào dái tai:
"Anh xin lỗi, anh tưởng em bịa chuyện dị ứng."
"Anh xin lỗi, anh là kẻ x/ấu."
"Em không được từ bỏ anh, không được ngừng thích anh."
Anh hôn lên mặt tôi, nắm tay tôi đ/á/nh vào người mình, cố hết sức để làm tôi cười. Cuối cùng tôi cũng nở nụ cười qua làn nước mắt.
Thở phào nhẹ nhõm, anh véo má tôi: "Anh đi tắm đây, đợi anh."
Tiếng nước xối xả trong phòng tắm vang lên, màn đêm buông xuống.
Nụ cười trên mặt tôi lập tức tan biến.
Liếc nhìn chú hổ nhồi bông trên tủ tivi của Lương Gia Niên - thứ tôi tự tay khâu từng mũi kim, đôi mắt đen như hạt thạch anh lấp lánh.
Khi tặng nó cho anh, mặt tôi đỏ bừng, nói rằng anh giống chú hổ con dữ tợn mà đáng yêu.
Bên trong con thú nhồi bông ấy có camera lỗ kim và thiết bị nghe lén.
Còn ở nhà Lương Đình là bức tượng hạc trắng.
Những camera này đã ghi lại vô số khoảnh khắc của tôi với họ.
Thiết bị nghe lén hoạt động không ngừng, tôi đợi chờ họ nhắc đến vụ t/ai n/ạn xe cách đây vài năm.
Mỗi tuần tôi đều nghe lại, nhưng tuyệt nhiên không có manh mối nào về vụ đó.
8.
Lương Trân Trân sống ở nước ngoài ba năm.
Cô ta ý thức được thân phận con nuôi, cũng từng nghĩ đến chuyện đến với một trong hai người anh.
Trân Trân thiên về Lương Gia Niên hơn vì cùng tuổi, còn Lương Đình đã ba mươi.
Khi quyết định, cô ta muốn tiêu diệt kẻ chướng mắt là tôi.
Dù bao năm khoác lốt hiền thục, bản tính hung hăng đ/ộc á/c vẫn không đổi.
Cô ta thuê đám c/ôn đ/ồ vây tôi.
Gi*t người còn che đậy được, huống chi đ/á/nh tàn phế con nhà nghèo.
Trân Trân gọi tôi ra ngoại ô phía nam. Vừa đến nơi, tôi biết mình sẽ bị đ/á/nh.
Tôi không sợ bị đ/á/nh, đã chuẩn bị sẵn m/áu giả, bút ghi âm, tin nhắn hẹn giờ gửi cho Lương Đình và Lương Gia Niên.
Ở bãi đất hoang, sau lưng Trân Trân là năm tên c/ôn đ/ồ.
Cô ta mặc váy đen, móng tay đính cườm cứa vào mặt tôi để lại vệt m/áu.
"Đồ hèn, tao đi nước ngoài ba năm, mày dám dụ dỗ anh tao? Mày tưởng tao hiền lắm sao?"
"Đồ rá/ch rưới hôi hám, đụng vào mày còn sợ dơ tay."
Không có người ngoài, Trân Trân không ngần ngại buông lời đ/ộc địa.
Ch/ửi rủa xong, cô ta liếc móng tay, quay sang bọn c/ôn đ/ồ: "Chụp ảnh lại, rồi xử lý con này."
Bọn c/ôn đ/ồ cười đểu tiến về phía tôi.
Tôi tỏ vẻ sợ hãi, lùi lại trong nước mắt.
"Gửi ảnh cho anh tao xem. Anh Niên vốn kỵ sự dơ bẩn." Trân Trân cười khành khạch.
Thực ra tôi chẳng sợ, cũng không quá coi trọng tri/nh ti/ết.
Tính giờ thì sắp có người tới rồi.
Cánh cửa kho đột ngột bật mở. Ánh nắng xuyên qua bóng tối, in bóng hai gã đàn ông tuấn tú nhưng dữ tợn tựa á/c q/uỷ.
Lương Gia Niên mắt đỏ ngầu, cổ đeo sợi dây chuyền rẻ tiền, tay cầm cây điện gi/ật lăm lăm.
"Mày biết tao là ai không? Dám động vào người của tao." Hắn đ/á bay tên đang đ/è lên ng/ười tôi, gi/ận dữ muốn gi*t người.
Lương Đình thong thả bước vào: "Ở đây không camera, đừng đ/á/nh ch*t là được. Có gì anh chịu trách nhiệm."
Tôi khép nép nắm vạt áo, nhìn họ đầy nước mắt.
Khí thế từ hai người đàn ông bao trùm không gian, tạo ra ranh giới lạnh lẽo giữa họ và đám c/ôn đ/ồ.
Cho đến khi giọng nói ngọt ngào phá vỡ bầu không khí.
"Anh, sao các anh lại đến đây?"
Trân Trân chẳng hề sợ hãi khi bị bắt quả tang, trong lòng cô ta vẫn nghĩ các anh trai luôn đứng về phía mình.
"Anh Đình, em chỉ dạy cho con này bài học thôi. Nó dám quyến rũ anh, em không được dạy nó sao?"
May thay cô ta không nói rõ là anh nào, cả hai người đều nghĩ mình là đối tượng.
"Em lắm chuyện quá." Lương Gia Niên kéo tôi đứng dậy, che chở phía sau lưng, ánh mắt lộ vẻ bực dọc.
Bình luận
Bình luận Facebook