Một ngày nọ sau giờ tan học, tôi lục chiếc điện thoại di động cũ lâu ngày không dùng từ ngăn kéo đầu giường bà nội, sạc đầy pin rồi lần tìm trong danh bạ dãy số mang tên bố mẹ. Tim tôi đ/ập thình thịch không kiểm soát.\n\nCuộc gọi không thể kết nối, chiếc điện thoại đã ngừng hoạt động do n/ợ cước quá lâu. Tôi dành dụm từng đồng, ngày đêm khắc khoải nhớ từng con số đại diện cho bố mẹ. Đến sinh nhật năm ấy, tôi đưa mười ngàn đồng cho chủ tiệm tạp hóa đầu ngõ, run run bấm số.\n\nChuông reo vang. Khi tôi tưởng chừng không ai bắt máy, giọng nam ấm áp từng dệt nên bao giấc mơ vang lên: 'Alo?'\n\n'Bố ơi!' Tôi reo lên, nói rõ mình là con. Nhưng đầu dây bên kia im lặng quá lâu, như thể ông đã quên bẵng đứa con nơi quê nhà. Giọng ông vội vã c/ắt ngang: 'Con ngoan, bố đang bận lắm, lúc khác gọi lại nhé. Ở nhà nghe lời bà nội.'\n\nTiếng tút dài vang lên. Tôi ôm chiếc điện thoại còn hơi ấm từ tai, lòng quặn thắt. Đó là lần đầu tiên tôi được trò chuyện với bố từ khi có trí nhớ.\n\nTrực giác trẻ thơ luôn sắc bén. Ngày hôm ấy, tôi chợt nhận ra: Bố mẹ không hề khắc khoải nhớ tôi như tôi tưởng tượng. Từ đó, thói quen ngồi trước màn hình TV chờ bản tin vẫn vậy, nhưng trái tim không còn rộn ràng thuở nào.\n\nTôi từng mơ mình là cô công chúa được yêu thương, nghĩ rằng bố mẹ cũng khao khát nhìn thấy tôi qua màn ảnh nhỏ. Giờ đây, tôi hiểu ra: Có lẽ họ không yêu tôi. Với họ, tôi chỉ là ký ức mờ nhạt sau những năm tháng xa cách.\n\n03\nMọi thứ chuyển biến khi tôi vào cấp ba. Để thi vào ngành báo chí, tôi cắm đầu vào học. Ký túc xá xa nhà, tôi mất cơ hội xem tin tức hàng ngày.\n\nMột chiều tan học, bà nội chống gậy đứng chờ trước cửa lớp. Bà mặc bộ đồ mới tinh, mắt sáng rỡ: 'Cháu ơi, bố mẹ về rồi! Ta ra đón họ thôi.'\n\nSách vở rơi lả tả. Thế giới như vỡ òa trong tiếng ù tai. Tôi sắp được gặp bố mẹ - những nhân vật vô tri trên màn ảnh giờ đã thành hình hài x/á/c thịt. Tôi mường tượng cảnh được ôm chầm lấy họ, khoe từng tấm giấy khen 'Học sinh giỏi' - thứ tài sản duy nhất của đứa trẻ quê không biết đàn hát. Liệu họ có tự hào?\n\nTrên đường ra bến xe, tôi liên tục vuốt ve mái tóc dầu. Dùng khăn ướt chùi vội khuôn mặt lấm bụi. Ngắm nghía bóng mình trong thành ghế kim loại, hối h/ận vì không gội đầu trước khi đi. Tôi sợ để lại ấn tượng x/ấu, nhưng lại tự nhủ: 'Là bố mẹ thì đâu có chê con.'\n\nTuổi dậy thì nhen nhú sĩ diện hão. Tôi thầm quyết định sẽ tỏ ra lạnh nhạt để 'trả đũa' những năm tháng họ bỏ mặc. Nhưng chúng tôi đợi đến tận đêm khuya. Bạn bố tới bảo: 'Anh ấy gọi điện nói đã về thủ đô, chỉ ở một tuần để bàn giao công việc rồi lại đi. Không về quê đâu.'\n\nNgồi thừ người, tôi thấm thía điều mình luôn nghi ngờ. Lòng dâng lên sự kh/inh miệt: Bà nội đã già, đến đứa cháu nhỏ như tôi còn biết hiếu thảo, vậy mà họ lại phụ lòng người mẹ già đêm đêm ngóng đợi.\n\nCơn sốt vật vã suốt mấy ngày. Qua lời chú đến thăm, tôi biết được lý do họ về nước: Chiến trường nơi họ công tác bị san phẳng. Phóng viên rút lui quá chậm, nhiều người bị thương. Bố mẹ tôi cố ghi lại những thước phim cuối cùng, khiến đồng nghiệp thân thiết - người quay phim - bỏ mạng. Mang theo mặc cảm tội lỗi và di nguyện của bạn, họ tiếp tục lao vào những điểm nóng.\n\nĐể bù đắp, họ gửi về hai chiếc điện thoại mới cho tôi và bà. Lần đầu họ chủ động gọi điện, nhưng cuộc trò chuyện ngập ngừng như người dưng. Trước khi cúp máy, bố dặn: 'Học hành chăm chỉ, bố mẹ ở tiền tuyến chờ con.' Nhưng tôi chỉ chúi tai vào tiếng gọi 'Ba ơi!' lanh lảnh của cô bé lạ qua ống nghe.\n\nHóa ra, họ nhận nuôi con gái đồng nghiệp - Tô D/ao, cô bé kém tôi nửa tuổi, mồ côi cả cha lẫn mẹ. Điều nghịch lý: Giữa chiến trường khói lửa, họ đưa cô bé ấy theo cùng.\n\n04\nVề sau, có lẽ xót thương Tô D/ao quá, họ quyết định trở về nước. Bỏ nghề phóng viên, chuyển sang công tác trong cơ quan nhà nước, định cư ở thành phố.
Bình luận
Bình luận Facebook