HÔN NHÂN KHÁC THƯỜNG

Chương 5

07/06/2025 02:04

Tôi lắc đầu để tỉnh táo hơn, lúc này nhất định không được yêu anh ấy. Anh ấy sắp ch*t rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi. Lẽ nào lúc đó tôi cũng phải đi theo anh sao? Càng nghĩ càng thấy mình không ra gì, đều tại anh ấy đẹp trai quá. Chỉ cần x/ấu hơn một chút thôi, tôi đã không thấy tim đ/ập lo/ạn xạ khi nghĩ về anh vừa rồi.

Vừa bước ra từ phòng nhỏ đã thấy Quý Xuyên ngồi ở bàn làm việc. Hình như từ sáng đến giờ, anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ có thể chắc chắn rằng anh ấy có rất nhiều việc. Bởi những tập tài liệu chất cao bên trái đã được chuyển sang bên phải.

Tôi bước đến định kéo ghế đối diện ngồi xuống, nhưng người đang ký tài liệu trước mặt đã ngẩng đầu lên.

『Mệt rồi hả?』

『Ừ.』

Ý định kéo ghế biến mất khi tôi thấy chỗ trống trên đùi anh. Tôi thuận thế ngồi lên đôi chân dài miên man đó. Anh không hề đẩy tôi ra mà vòng tay qua hai bên hông, ôn lấy tôi rồi tiếp tục ký tài liệu.

Nhìn núi hồ sơ trên bàn, tôi chợt thấy xót xa cho anh. Sắp mất rồi mà vẫn cố gắng ki/ếm tiền cho tôi và con.

『Quý Xuyên, ngày nào anh cũng phải ký nhiều thế này sao?』

『Ừ.』

『Vậy một ngày anh ki/ếm được bao nhiêu?』

Đột nhiên, anh dừng bút nhìn xuống tôi.

『Đủ cho em tiêu.』

Tôi cười gượng, cúi đầu vào lòng anh. Nghĩ đến việc mẹ tôi b/án tôi cho anh với giá một tỷ, giờ biết tôi tiêu năm tỷ mỗi tháng chắc tức ch*t đi được.

『Cụ thể là bao nhiêu mà?』 Thấy anh im lặng, tôi ôm cổ anh nũng nịu. 『Nói em biết đi mà.』

Bất ngờ, anh lật một hợp đồng cho tôi xem số tiền hợp tác. Nếu tôi không nhìn nhầm thì đó là mười tỷ? Vậy đống này trên bàn chắc đến nghìn tỷ?

Trước khi cưới tôi cũng tìm hiểu đôi chút về anh, nhưng toàn thông tin hời hợt. Cho đến khi Quý Uyên nói nhà họ có công ty và cơ ngơi khắp toàn cầu, tôi há hốc mồm.

Tôi quen Quý Uyên hồi đại học, lúc ấy cô ấy còn nghèo hơn tôi. Ngày nào cũng không có cơm ăn, sau cùng tôi nuôi cô ấy ba năm. Sau này cô ấy bảo tốt nghiệp sẽ vào công ty gia đình nên ba năm đó bố mẹ bắt cô ấy tự bơi. Tôi tưởng nhà họ trọng nam kh/inh nữ, nhưng cô ấy nói anh trai cũng trải qua như vậy.

Chỉ là tôi không ngờ họ giàu đến thế. Nếu Quý Xuyên sống thêm một tháng, có thể ki/ếm thêm vài chục tỷ. Vậy thì tôi cũng có chút tiền để dành. May mà anh nhiều tiền, không thì tôi đã bỏ trốn trước khi cưới rồi.

『Vậy anh làm việc đi, em không làm phiền nữa.』

Đứng dậy, tôi vào phòng nhỏ để anh yên tĩnh. Tôi quyết định từ mai sẽ không đến nữa. Ban ngày để anh ki/ếm tiền, tối cùng anh 『đẻ』 con.

15

Tối đó chúng tôi đến nhà bố mẹ Quý Xuyên. Vì là tôi đề nghị nên giờ đây tôi và mẹ anh đang chung chiến tuyến. Tôi không thúc được thì để bà ấy thúc.

Tưởng đến là ăn cơm luôn, ai ngờ bếp núc lạnh tanh. Mẹ anh còn bắt Quý Xuyên vào nấu ăn. Trời ơi đúng là mẹ đẻ! Muốn cháu mà không thương con, con bị bệ/nh hiểm nghèo còn bắt đi làm, giờ lại bắt nấu cơm. Nấu cơm cơ? Anh chưa từng nấu cho tôi dù một lần.

Đang định can thì thấy anh đeo tạp dề bước vào bếp. Tôi không đành lòng nên vào phụ. Lỡ nửa chừng bị khói bếp hun ch*t thì sao?

Nhưng anh biết nấu ăn. Còn thành thạo hơn cả tôi. Cuối cùng tôi chỉ còn nước rửa rau, còn anh thì thái thịt.

Cơm nước nhanh chóng hoàn thành. Trước khi dọn mâm, tôi thò tay bốc miếng thịt bò trong bát đưa lên miệng. Phải công nhận là ngon thật. Đang định bốc thêm thì một bóng người đổ xuống.

『Ngon không?』

Tôi như đứa trẻ mắc lỗi, đờ đẫn gật đầu.

『Cho anh miếng.』

Thế là tay tôi như không điều khiển được, bốc miếng thịt đưa vào miệng anh.

『Ừ, vẫn là hương vị ngày xưa.』

Anh đi rồi mà tim tôi vẫn đ/ập thình thịch.

16

Trên bàn ăn xuất hiện thêm một người. Chẳng là ai khác ngoài diễn viên khách mời Quý Uyên do tôi gọi tới. Tính rồi, khi nhận được tài sản thừa kế, tôi sẽ chia cho cô ấy một nửa. Dù sao cô ấy cũng khổ, luôn giúp tôi mà còn bị hiểu lầm.

Quý Uyên: 『Mẹ ơi, con vừa gặp dì Lưu, suýt h/ồn xiêu phách lạc. Sao dì ấy trẻ ra thế, mấy tháng không gặp mà như trẻ hơn mười tuổi.』

Mẹ Quý Xuyên: 『Đúng đấy! Dì Lưu đã bế được hai cháu rồi, giờ chẳng đ/á/nh mạt chược nữa, ngày ngày chơi với cháu. Thế nên mới trẻ chứ.』

Quý Uyên: 『Chị dâu ơi, chị sinh em bé đi để mẹ trông. Mẹ dạo này già hẳn ra đấy.』

Chà, hai người này chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Không đi diễn xuất thì phí cả đời.

Tôi buông đũa nhìn người bên cạnh:

『Em cũng muốn, nhưng anh ấy bảo dạo này bận lắm.』

Đột nhiên anh quay sang:

『Vậy từ mai anh nghỉ làm ở nhà với em.』

Tim tôi đ/ập 『thình thình』. Sao anh không đi theo kịch bản vậy?

『Không được đâu! Cả công ty còn trông vào anh. Anh không đi làm họ thành vô gia cư mất.』

『Không sao, anh làm việc từ xa được.』

『Thế này…』

Mẹ Quý Xuyên: 『Việc nhỏ để Uyên Uyên lo, việc lớn mới cần Xuyên Xuyên. Hai đứa đi chơi cho thoải mái.』

Quý Uyên: 『Chị yên tâm đi, cho anh Xuyên nghỉ nửa năm cũng không sao.』

Hả? Nghỉ nửa năm? Liệu anh có sống nổi nửa năm không đã chứ!

Danh sách chương

5 chương
06/06/2025 06:25
0
06/06/2025 06:25
0
07/06/2025 02:04
0
07/06/2025 01:42
0
07/06/2025 01:40
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu