Kết là bố Na Uy ngắm quang.
Thời nhân cơ hội đưa gái nhỏ quen nhau hai năm nhà, khách hôn nhau say đắm chẳng còn biết trời đất là gì.
Bận, bận một cũng tốt.
Không minh thư khách sạn, nhưng sao, riêng.
Lại còn gần chi nhánh công ty tôi.
Vốn là cuộc tự do đẹp.
Nhưng hiểu sao dạo này lòng luôn cảm ngột ngạt.
Tiêu đời rồi.
Hội Stockholm chăng?
Không vậy, thường mơ trai.
Có cảnh thời nhỏ buộc tóc gà cho tôi.
Có cảnh học bài.
Còn buổi họp mặt học đại học, thúc chưa đến đón, liền vài câu với lớp trưởng.
Lớp chính là thằng ngốc hiệu mà từng đ/á/nh năm xưa.
Lớp giải với tôi: "Thời Hướng thực ra hồi b/ắt n/ạt vì gh/ét cô ấy, mà ngược là vì cô ấy."
Tôi bĩu môi đảo mắt: "Cách bày tỏ cảm là gây phức cho ta à?"
Lớp cười: "Lúc chưa hiểu chuyện."
Tôi sát tai lớp châm "Tình yêu tôn trọng khác xứng được viên mãn. Tình yêu cậu, ch/ôn cất hậu hĩnh, đi, tiếp theo."
Ngẩng trai.
Cảm thoáng qua ánh mắt tả nổi.
Nhưng nhận ra vọng.
Anh gọi tôi: "Vãn thôi."
Về nhà.
Anh mơ rời đi.
Màu sắc đột nhiên loang lổ, còn trai.
Giữa hư vô.
Dung mạo cũng tan biến.
Trống rỗng.
Sau màu sắc hiện lên.
Trong một vùng hoang dã, đứng nơi rất xa rất xa.
Anh vượt núi sông chạy phía tôi.
Anh nói: "Vãn đừng rời xa anh."
...
Tỉnh dậy ngủ được nữa.
Hôm làm, vừa văn phòng, lưng phía lộ ra đường cong cánh hoàn hảo bàn xươ/ng xương.
Ngón thon dài khỏe khoắn nhẹ bàn.
Anh nghe tiếng liền cúp thoại, nói: "Vãn đừng nghịch với anh."
Tôi chối.
Kết dọn tôi.
Lý do đưa ra: toàn ăn đồ ngoài, mất sinh."
Cô sẽ đến sớm chuẩn bị liệu rồi rời đi.
Về đến nhà, tâm xào nấu bếp.
Thực ra, biết đại thiếu gia đoán thương trường luôn tự nấu ăn.
Mà nghề cao.
Thời hay sang ăn nhờ, bị tống bằng đen.
Tôi thắc chẳng qua đôi đũa, sao vui.
Giờ nghĩ cười khác thường nhận đen, cô ấy biết đó.
6
Tôi chung dưới một mái hòa hợp kỳ lạ.
Vẫn là nấu, tâm ăn ngon.
Chuyện đây, mọi đều tránh nhắc đến.
Nhưng sắp ba hôn khiến vô sốt ruột.
Đầu dây bên kia, hạ giọng: "Vãn đừng che giấu cho trai, rốt cuộc đưa đàn ông chưa?"
Tôi thành báo "Chưa."
Mẹ suy nghĩ giây lát, nói: "Vãn xem mãi yêu đương hôn do được không?"
Tôi bị sặc nước bọt ho sặc sụa.
Giọng bất lực: kích phân tích cho nghe, giờ gái nhỏ là les, nhất định cưới, cũng mãi yêu đương."
Mẹ tiếp tục: "Tuy ta ngai vàng, nhưng ta kế thừa đó! Cháu nội, cháu ngoại đều được, cho một Vãn thì, thử yêu xem?"
"Mẹ???!!!"
"Ái hai đâu thịt, hơn giờ chẳng ngụy cốt khoa, nuôi dưỡng hệ. Hai ý với nhau bố cũng đối.
Hay là, hai đã..."
Lời vô hạn.
Tôi nhất phủ nhận.
Nhưng tối mơ trai.
Anh đ/è giơ đầu, cắn dái tai thầm.
"Vãn Vãn."
"Vãn Vãn."
"Đừng thẳng, Vãn thả đi..."
Mặt trăng nhảy múa giữa những đám mây.
...
Tỉnh dậy cảm bản thân vô hối h/ận.
Hối h/ận vì đọc sách đủ kinh nghiệm thuyết.
Tôi thể đối mặt nữa.
Chỉ cạnh anh, đêm mộng hoang đường đó.
Tôi sẽ tưởng tượng đôi từng chạm cơ thể thế nào.
Lặp lặp lại.
Hủy diệt đi.
7
Hỏi thăm nơi.
Tôi nhân lúc lẻn văn anh.
Dù sao cũng là nhị tiểu thư Thời, ai dám ngăn tôi.
Tôi thử mật mã sắt trai.
Không sinh tôi.
Tôi thử ngày xuất hiện Thời, cũng là lần bỏ đi.
Két sắt ra.
Nhưng chưa lật được đồ.
Có đột nhiên vào.
Trong lòng ch/ửi thầm: hiệu cách âm tốt thật.
May mà nhanh, lập tức đóng vị trí.
Rồi cười tỏ ra sốt sắng đến.
Quả nhiên là trai.
Anh liền đóng cửa, từng bước tiến gần. "Vãn sao đến lúc này?" vừa cười giả tạo vừa nghĩ cớ. "Đến ký tài liệu."
Ánh mắt lướt qua sắt.
Anh nghiêng phía sắt.
Tồi rồi! Bị phát hiện chạy thoát nữa!
Đầu lao trai.
Anh đờ.
Tôi nghiến răng mạng, hôn trai.
Tay yên cúc áo sơ mi trai.
Anh ra. "Vãn đừng thế, cám dỗ này đâu."
Tôi nghĩ đến sắt bị lục lọi, giấy tờ sắp lấy được.
Lại nghĩ đến giấc mơ đó.
Tôi sát cắn cổ trai.
Hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Nhưng hỏi tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook