Múa Rối Dây

Chương 2

13/06/2025 19:22

Một người trông giống trợ lý chặn ngay trước cửa, giọng điệu kiêu ngạo:

"Dư đại sư rất bận, mỗi ngày đều trăm công nghìn việc!"

"Ai muốn gặp cũng phải đặt lịch trước!"

Ngay khi tôi và sư phụ đang giằng co đến giới hạn, thì một giọng nói quen quen vang lên sau lưng:

"Đồng Đồng? Không nhìn nhầm đấy chứ?"

"Con gái của đại sư Đồng đây mà?!"

Tôi lập tức cảm nhận được ánh mắt đầy hứng thú của sư phụ liếc sang. Cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:

"Trùng hợp quá nhỉ… Dư bá bá."

Trong lúc ông ấy vui mừng chào hỏi tôi một cách nhiệt tình, tôi thì chỉ muốn độn thổ.

Nhà tôi vốn là dòng dõi trừ tà – bắt q/uỷ chuyên về phong thủy qua nhiều đời.

Đến đời tôi thì… chỉ còn mình tôi là con đ/ộc đinh.

Nhưng tôi lại là đứa sinh ra để phản nghịch, nhất quyết đi thi vào trường cảnh sát.

Bố tôi vì chuyện đó mà gi/ận suốt ba tháng trời không thèm nhìn mặt.

Khi ấy tôi còn mạnh miệng tuyên bố:

"Thần q/uỷ gì chứ, không lành mạnh!"

"Con gái ông muốn đi bảo vệ công lý nhân gian cơ mà!"

Ông chỉ thở dài, rồi nhẹ giọng nói:

"Yêu m/a còn có thể độ, chỉ có lòng người là khó đoán thôi…"

Giờ thì Dư đại sư đang lôi kéo tôi về kế thừa tổ nghiệp, còn dặn đừng làm bố tôi gi/ận nữa. Tôi gắng gượng nụ cười, nhưng thật sự chịu hết nổi rồi.

Vừa định lên tiếng phản bác, thì Tần Hướng Uyên bất ngờ lương tâm trỗi dậy, chuyển chủ đề:

"Dư đại sư, lần này chúng tôi đến đây là để nhờ ông phối hợp điều tra một vụ án..."

Nghe xong lý do, Dư đại sư hơi nhíu mày nhớ lại, rồi nói:

"À, cái người đi/ên kia à?"

Tôi và sư phụ nhìn nhau, cẩn trọng hỏi:

"Sao ông lại nói anh ta là kẻ đi/ên?"

Dư đại sư kể lại, khi Vương Dĩ Dân đến tìm ông, cả người đã gần như sụp đổ.

Sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ ngầu, lời nói rối ren – nhưng lại vung tiền rất hào phóng.

Không cưỡng được sự hấp dẫn của tiền, Dư đại sư đi theo anh ta, ở lại tận một tuần.

Kết quả phát hiện – mọi thứ hoàn toàn không như Vương Dĩ Dân nói.

Cô bạn gái kia – từ đầu đến cuối, chỉ là một người duy nhất.

Trong mắt Dư đại sư, cô gái ấy chỉ là một nhân viên công sở bình thường: đi làm, tan làm, ăn cơm, ngủ nghỉ… không có gì kỳ quái cả.

Công việc thì toàn phục vụ các ngôi sao nổi tiếng – đúng là một người làm nghề chuyên nghiệp.

Mà lạ là – đối mặt với sự công kích vô lý của Vương Dĩ Dân, cô ấy lại vô cùng nhẫn nhịn.

Thậm chí còn nói lời xin lỗi thay, xin ông ấy thông cảm, còn đưa thêm tiền xem như bồi thường vì đã phải đến tận nơi.

Dư đại sư nói thêm:

"Cô gái đó đẹp thật đấy, lại rất có bản lĩnh."

"Nghe nói mấy ngôi sao hạng A cũng chỉ chịu cho cô ấy trang điểm."

"Vừa có nhan sắc, vừa có năng lực, mà còn si tình nữa cơ."

"Bị đối xử như thế mà vẫn một lòng không rời."

Tần Hướng Uyên trầm ngâm:

"Ý ông là… chuyện này chẳng liên quan gì đến phong thủy hay huyền học?"

Dư đại sư ngập ngừng một lát rồi gật đầu:

"Tôi thấy chắc là không."

"Tôi đã làm đầy đủ các bước, không phát hiện điều gì bất thường."

Sau khi từ biệt Dư đại sư, trời cũng đã tối.

Tôi và sư phụ quyết định về nghỉ, mai tiếp tục điều tra.

Trên đường về, khi đưa tôi tới cửa nhà, Tần Hướng Uyên đột nhiên hỏi:

"Cô thấy lời của Dư đại sư có đáng tin không?"

Tôi suy nghĩ một chút, rồi đáp:

"Tôi không quá giỏi mảng này."

"Nhưng nếu Dư đại sư nói mọi chuyện chỉ là do Vương Dĩ Dân hoang tưởng, thì có đến tám chín phần là thật."

"Chỉ còn một phần nhỏ là… thứ anh ta dây vào quá cao tay, đến cả ông ấy cũng không nhìn ra."

5.

Hôm sau, tôi và sư phụ cầm vé xem múa rối mà Vương Dĩ Dân đưa, đến rạp.

Khán giả khá đông, chứng tỏ Vương Dĩ Dân cũng có tiếng tăm trong nghề.

Tôi thì chẳng hứng thú gì, ngồi ngáp liên tục.

Còn sư phụ thì xem rất say mê.

Kết thúc buổi biểu diễn, hai chúng tôi vào hậu trường tìm Vương Dĩ Dân – nhưng lại bất ngờ chứng kiến một màn kịch sống.

Trong phòng nghỉ, giọng Vương Dĩ Dân vang lên, đầy tức gi/ận:

"Cô còn định bám theo tôi đến bao giờ?!"

"Tôi không phải dễ b/ắt n/ạt đâu! Cẩn thận cá ch*t lưới rá/ch!"

Một giọng nữ yêu kiều vang lên, dịu dàng nhẫn nại:

"A Dân, hôm nay anh lại quên uống th/uốc rồi phải không?"

"Là em mà… A Ôn – người anh yêu nhất đây này."

Tiếng đồ vật vỡ vang lên, kèm theo tiếng hét thất thanh của A Ôn.

Tôi và sư phụ lập tức xông vào.

Chỉ thấy Vương Dĩ Dân đang ép A Ôn vào tường, hai tay siết ch/ặt cổ cô ấy, mắt trợn trừng như kẻ đi/ên, miệng lặp đi lặp lại:

"Gi*t cô! Gi*t hết bọn cô!"

Tần Hướng Uyên quát lớn:

"Cảnh sát đây! Buông tay ra!"

Ông tiến lên, kéo mạnh hai người ra, ấn Vương Dĩ Dân vào tường.

Tôi vội đỡ lấy A Ôn:

"Cô gái, cô không sao chứ…?"

Nhưng ngay khi nhìn rõ gương mặt cô ấy, tôi cứng đờ cả người.

A Ôn hoàn toàn không để tâm đến tôi, vội vàng chạy đến chỗ Vương Dĩ Dân, giọng nài nỉ:

"Cảnh sát ơi, tôi không sao đâu, xin đừng làm tổn thương anh ấy."

"Chắc là… hôm nay anh ấy quên uống th/uốc thôi."

Nghe vậy, Tần Hướng Uyên đành thả tay ra.

A Ôn quay lại nhìn Vương Dĩ Dân, mắt ngấn lệ:

"A Dân, anh… nghỉ ngơi cho tốt nhé."

"Hôm khác em sẽ lại đến thăm anh."

Cô ấy nói rồi quay lưng đi, dáng vẻ có phần loạng choạng.

Chờ đến khi cô rời khỏi, Vương Dĩ Dân mới như bừng tỉnh, bình tĩnh nói:

"Cảnh sát Tần, hôm nay anh đến tìm tôi, có chuyện gì sao?"

Tần Hướng Uyên quay lại, ánh mắt dò xét:

"Có một điều tôi không hiểu, muốn hỏi thử anh."

"Tại sao khi phát hiện bạn gái mỗi ngày đều biến thành người khác, phản ứng đầu tiên của anh không phải báo cảnh sát, mà là đi tìm thầy phong thủy?"

"Chỉ khi người ta không giải quyết được, anh mới miễn cưỡng đến đồn trình báo?"

"Anh có thể trả lời được không?"

6.

Vương Dĩ Dân dường như đã chuẩn bị trước, điềm tĩnh đáp:

"Tôi từ nhỏ đã tin vào phong thủy huyền học. Tin thì có sao? Chẳng phạm pháp mà."

"Cảnh sát Tần, anh nên điều tra bạn gái tôi thì hơn, đừng hỏi mấy chuyện chẳng đâu vào đâu như vậy."

Tần Hướng Uyên nhìn chằm chằm vào anh ta suốt nửa phút, rồi bỗng nở nụ cười bất cần:

"Thôi, đừng căng, tôi chỉ hỏi vu vơ thôi mà."

"Nhân tiện nói thêm, vở diễn hôm nay rất hay."

"Con rối của anh làm ở đâu thế? Tinh xảo gh/ê."

Nói xong, ông vươn tay định chạm thử.

Nhưng Vương Dĩ Dân lập tức quát to:

"Đừng động vào!"

Gương mặt anh ta sa sầm:

"Đó là công cụ mưu sinh của tôi. Làm ơn đừng tuỳ tiện chạm vào."

"Tôi còn việc, hai người về cho."

Đối phương đã đuổi khách, mà chúng tôi cũng chưa có bằng chứng gì, đành rời đi.

Danh sách chương

4 chương
13/06/2025 19:30
0
13/06/2025 19:25
0
13/06/2025 19:22
0
13/06/2025 18:54
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu