Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi chạm mắt với chủ nhân của bàn tay ấy, người đó đeo khẩu trang, đôi mắt cong cong, gật đầu chào tôi. Tôi nhìn đôi mắt quen thuộc ấy... Hửm? Đây chẳng phải là bạch nguyệt đầu tiên của Kỷ Diên Lễ sao? Người năm xưa vì sự nghiệp từ bỏ tình yêu, quyết tâm gia nhập làng giải trí, giờ đây là nữ minh tinh đình đám Đường Cấn. Sợi dây dẫn đến việc tôi và Kỷ Diên Lễ chia tay, là lần tôi tình cờ phát hiện trong ví anh ta vẫn giấu tấm ảnh thời sinh viên của Đường Cấn. Đôi mắt tôi không thể chứa nổi một hạt cát, tôi quyết đoán chia tay. Giờ nhìn lại... Hai người họ định tái hợp tình xưa à? Thế thì Kỷ Diên Lễ còn đến gây sự với tôi làm gì?
7
Đường Cấn danh tiếng lẫy lừng, Kỷ Diên Lễ không dây dưa thêm, hai người cùng nhau rời đi. Bữa ăn này thật đúng là mất hứng vô cùng.
Kỳ Phong cúi gằm mặt, ủ rũ thở dài: "Em xin lỗi chị, đều tại em không chọn nhà hàng tốt, nên mới gặp phải..."
Chưa kịp tôi an ủi, cậu ta đã tiếp lời: "Hay em mời chị ăn bù vào bữa khác nhé, coi như bữa này không tính."
Tôi từ chối: "Không cần đâu..."
Kỳ Phong khẽ nhíu mày, ánh mắt long lanh ngấn nước: "Em van chị mà."
Thấy tôi gật đầu, cậu ta lập tức tươi tỉnh trở lại, đôi mắt phượng cười tít lại. Đành vậy, bị trà xanh trị ch*t, là số phận của tôi, tôi hiểu.
8
Cuối tuần.
Xử lý xong đống công việc chất như núi, tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi, định ngủ nướng đến trưa. Chuông cửa vang lên.
Nhìn qua lỗ nhòm - là Kỳ Phong.
Mở cửa, cậu ta mặc áo trắng quần đen, trên sống mũi đeo cặp kính đen khá lạ. Kỳ Phong cúi mắt rồi ngước lên, giọng nói nhỏ nhẹ như trẻ con làm sai: "Chị vừa ngủ dậy ạ? Em có làm phiền chị không?"
Tôi vẫy tay: "Không sao. Sao em đến đây?"
Kể từ bữa ăn đó, Kỳ Phong nhắn tin liên tục cho tôi. Nhưng đến tận nhà thì đây là lần đầu.
Kỳ Phong giơ chiếc túi lên: "Lần trước em mời chị đến nhà ăn cơm, chị không chịu. Nghe nói hôm nay chị nghỉ, em mạo muội đến đây." Cậu ta nắm nhẹ vạt áo tôi: "Chị đừng đuổi em, em chỉ muốn thực hiện lời hứa thôi."
9
Có lẽ do hôm nay Kỳ Phong ăn mặc quá ngoan ngoãn, hoặc giọng điệu quá dịu dàng. Đến khi chuông điện thoại réo vang, tôi mới gi/ật mình nhận ra Kỳ Phong đã đứng trong bếp nhà mình.
"Kỳ Phong tự tìm đến? Giờ đang nấu ăn cho cậu?" Giọng bạn thân bên kia đầu dây đầy hoài nghi.
Tôi dựa cửa bếp, bịt mic: "Nhỏ giọng thôi."
Bạn thân nghiến răng: "Hắn ta đã nghỉ việc, vừa chia tay đã bám lấy cậu. Coi chừng bị lợi dụng thành ATM di động đấy!"
Kỳ Phong khẽ gi/ật mình, tay cầm d/ao thớt dừng lại.
Tôi quay ra phòng khách, hạ giọng: "Biết rồi, mình có tỉnh táo lắm. Cậu biết mình không phải dạng m/ù tình mà."
10
Kỳ Phong nấu nướng thành thục. Mâm cơm thơm phức bày la liệt.
Tôi nếm thử: "Không ngờ em nấu ăn giỏi thế."
Kỳ Phong nở nụ cười tươi: "Chị hợp khẩu vị là được."
Tôi cắm đầu ăn, Kỳ Phong chỉ gắp vài đũa, chủ yếu ngồi nhìn tôi.
Tôi: "Em cũng ăn đi, cứ nhìn gì thế?"
Kỳ Phong cắn nhẹ đũa, ngước mắt long lanh: "Chị ơi, em không mưu cầu tiền bạc. Em chỉ thích được ở bên chị thôi." Cậu ta đặt đũa xuống, tháo kính ra, giọng nghẹn ngào: "Nếu em khiến chị khó xử... em sẽ kiềm chế..."
Giọt nước rơi "tách" xuống bàn. "Xin đừng xa lánh em nữa."
Tôi đưa khăn giấy, Kỳ Phong không nhận. Đành phải tự tay lau nước mắt cho cậu ta. Trời ạ, hồi còn là thiếu nữ có lẽ tôi đã mềm lòng mất.
11
Kỳ Phong rửa bát xong, dọn dẹp mấy chỗ bừa bộn trong nhà. Đứng trước cửa, cậu ta nắm tay nắm cửa: "Chị ơi, ngày mai em có thể qua nấu cơm tiếp không?"
Tôi lưỡng lự: "Thôi đừng, phiền em quá."
Cậu ta cúi đầu buồn bã, mở cửa rời đi. Tôi ngã vật ra ghế sofa, lấy gối ôm đ/è lên mặt. Chuyện tình cảm đúng là càng rối càng lo/ạn. Kỳ Phong, rốt cuộc em muốn gì ở tôi?
Chuông điện thoại vang lên. "Chị ơi, em quên kính ở nhà chị. Ngày mai em qua lấy được không?"
12
Cả ngày không thấy Kỳ Phong đến lấy kính. Tôi đề nghị mang trả thì cậu ta không đồng ý.
Tối đi làm về, đồng nghiệp sinh nhật rủ đi hát karaoke. Đang nghe điện thoại của Kỳ Phong ngoài hành lang, có người đàn ông từ phòng bên bước ra: "Thư An? Đúng lúc quá!"
Hắn ta kéo tay tôi vào phòng hát. Đám người trong này toàn bạn của Kỷ Diên Lễ. Có kẻ lên tiếng: "Chị dâu tới rồi! Anh Kỷ say khướt đấy, chị đưa anh ấy về nhé."
Tôi lạnh lùng: "Tôi không phải chị dâu, cũng không phải tài xế. Chúng tôi đã chia tay rồi."
"Vả lại, hắn bị dị ứng rư/ợu. Lừa tôi cũng phải nghĩ kỹ chứ?"
Cả phòng im phăng phắc. Kỷ Diên Lễ mở mắt nhìn tôi, ánh mắt thăm thẳm. Tôi quay lưng bỏ đi. Phía sau văng vẳng giọng nói: "Thư An, em thật tà/n nh/ẫn."
13
Dạo này Kỳ Phong rất bận. Tần suất nhắn tin cho tôi giảm dần. Cặp kính vẫn nằm yên trong nhà tôi đã một tuần.
Hôm nay tăng ca đến 9h tối mới về. Vừa mở khóa, một bàn tay nóng hổi chộp lấy cổ tay tôi.
Chương 7
Chương 2
Chương 15
Chương 43
Chương 6
Chương 15
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook