Tìm kiếm gần đây
Ngày thứ hai về nước, tôi nhận được tin Lục Hoài Chinh đã qu/a đ/ời được một năm.
Người tôi thích suốt sáu năm, cứ thế ra đi.
Anh để lại cho tôi một chiếc nhẫn kim cương.
Kích cỡ vừa khít ngón đeo nhẫn của tôi.
Vậy là, anh cũng từng nghĩ đến chuyện cưới tôi, phải không?
Trái tim tôi đ/au thắt lại, tôi nhắn WeChat m/ắng anh là đồ ngốc.
Ngay giây sau, giao diện trò chuyện hiện lời đáp: "Bạn Khương Nhu, sao lại m/ắng tôi?"
Tôi sợ hãi suýt đ/á/nh rơi điện thoại, hiện tượng linh h/ồn hiện về?
1
Ngày thứ hai về nước, tôi đột nhiên nhận một cuộc gọi lạ.
"Xin chào, phải chị Khương Nhu không?
Đây là văn phòng Hoài Giang, ông Lục Hoài Chinh có để lại cho chị một phần di sản.
Chị có thời gian qua đây hoàn tất thủ tục được không?"
Di sản?
Hai chữ xa lạ trong suy nghĩ tôi như tràn ngập ập đến.
Tôi kinh ngạc buông rơi túi m/ua sắm, giọng r/un r/ẩy hỏi, "Lục Hoài Chinh... nào?"
Bên kia ngẫm nghĩ, "Người sáng lập văn phòng Hoài Giang, thầy giáo cũ của chị."
Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ nát.
Tôi đứng dưới nắng chân tay lạnh ngắt, trái tim như bị khoét mất một mảnh.
Lục Hoài Chinh sao có thể ch*t?
Lừa dối!
Tôi ngồi xổm xuống đất, tầm nhìn mờ đi nhặt điện thoại lên.
Màn hình vỡ một góc, vẫn dùng được.
Tôi lần tìm vào Baidu, tìm ki/ếm tên anh, trang web hiện tin tức liên quan.
Lục Hoài Chinh, giáo sư thỉnh giảng khoa Luật Đại học A, chủ văn phòng Hoài Giang, luật sư trẻ xuất sắc...
Qu/a đ/ời vì bệ/nh tại nhà lúc 4 giờ sáng ngày 11 tháng 5 năm 2021, hưởng dương 30 tuổi.
Trong ảnh, người đàn ông mày thanh tú, đáy mắt ấm áp như ẩn chứa nụ cười.
Chỉ có điều nụ cười ấy cách trở núi sông, xa cách lạnh lùng.
Gương mặt này tôi quen thuộc đến tận xươ/ng tủy, là Lục Hoài Chinh... đúng là Lục Hoài Chinh.
Một cơn đ/au dữ dội trào lên tim.
Tôi khổ sở ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm ng/ực.
Cư dân qua đường trong khu dừng lại quan tâm hỏi, "Cô gái, cô sao thế?"
"Có cần gọi xe cấp c/ứu không?"
"Cô gái?"
Âm thanh ù ù bên tai dần tan biến.
Tôi vô h/ồn đưa tay sờ lên mặt, ánh mắt trống rỗng nhìn giọt nước mắt lấp lánh trên đầu ngón tay.
Không phải mơ, anh ấy ch*t rồi.
Lục Hoài Chinh người tôi thích sáu năm qua đã ch*t, thật sự ch*t rồi.
Tôi thậm chí... còn không biết anh mất đã một năm.
Người xem càng lúc càng đông.
Có người thấy tôi thất thần quá đáng thương, định đưa tay ra đỡ.
Tôi hoảng hốt bật dậy, như kẻ đi/ên lao ra đường chặn một chiếc taxi.
Ai cũng nói Lục Hoài Chinh trẻ tài cao, bỏ qua hào quang là thiếu gia nhà họ Lục.
Anh còn là thủ khoa thi đại học 719 điểm, nhân vật huyền thoại khoa Luật Đại học A, ngôi sao sáng giới luật sư.
20 tuổi đã thành lập văn phòng Hoài Giang, 25 tuổi được mời làm giáo sư thỉnh giảng tại trường cũ.
Tôi mãi nhớ hình ảnh anh lần đầu đứng trên bục giảng.
Vest chỉnh tề, khí thế ngút trời, toàn thân toát lên vẻ thiên tài.
Chỉ nhìn từ xa một cái đã khiến người ta mất h/ồn.
Sau này do giáo viên giới thiệu, tôi trở thành cô bạn nhỏ vừa học vừa làm bên cạnh anh.
Bốn năm thầm thương tr/ộm nhớ, đến khi sắp tốt nghiệp.
Tôi cuối cùng dũng cảm viết cho anh một bức thư tỏ tình.
Anh đáp lại bảy chữ: "Bạn Khương Nhu còn quá nhỏ."
Trước mặt mọi người, Lục Hoài Chinh luôn lịch sự đến tận xươ/ng.
Sau lưng lại luôn để lộ chút ngông nghênh tinh quái trước mặt tôi.
Tôi tưởng mình là người đặc biệt.
Tôi tưởng anh ít nhiều rung động vì tôi, hóa ra chỉ là tôi tưởng tượng.
Tôi chán nản nộp đơn xin học bổng du học nước ngoài.
Lục Hoài Chinh viết thư giới thiệu cho tôi.
Ngày lên máy bay, anh nhắn tôi một tin nhắn: "Chúc bạn Khương Nhu tương lai rạng rỡ, bình an mỗi năm."
Thế nhưng, tôi hờn dỗi không hồi âm.
Hai năm, tôi thậm chí chẳng một lời hỏi thăm, đến việc anh qu/a đ/ời cũng không hay.
Tôi đứng trước tòa nhà văn phòng, ngây người nhìn văn phòng luật đã đổi thay.
"Bạn Khương Nhu, cô thấy tôi đổi chữ 'Giang' trong Hoài Giang thành chữ 'Khương' của gừng thì sao?"
Lục Hoài Chinh đứng bên cửa kính, khẽ cong môi cười.
Thản nhiên nhìn biểu cảm kinh ngạc của tôi, rồi thở dài cười nói, "Gừng quá cay, cảm giác sẽ đ/ập tan thương hiệu của tôi, thôi vậy."
Anh luôn thỉnh thoảng nói những lời khiến người ta liên tưởng mông lung.
Lúc đó tôi không hiểu, giờ nghĩ lại, có lẽ anh muốn bày tỏ mà không dám.
Luật sư Lưu đẩy một bản di chúc đến trước mặt tôi, "Ông Lục dặn, chỉ cần cô Khương về nước, bản di chúc này lập tức có hiệu lực."
Tôi ngồi trên ghế mặt không biểu cảm.
Tờ giấy trắng chói mắt, chẳng nhìn rõ gì, "Anh ấy để lại gì cho tôi?"
"Một căn nhà, và một chiếc nhẫn."
2
Chiếc nhẫn...
Tôi siết ch/ặt ngón tay, mắt cay xè, "Anh ấy có lời nào để lại cho tôi không?"
"Không."
Luật sư Lưu đẩy kính lên sống mũi, giọng tiếc nuối, "Di chúc lập từ hai năm trước, ông Lục ra đi đột ngột, không để lại lời nào."
Lập năm tôi đi nước ngoài, vậy anh biết mình bệ/nh nên không dám nhận lời tôi sao?
Lời chúc kia, hóa ra là lời vĩnh biệt cuối cùng của chúng tôi.
Tôi vô ơn bạc nghĩa như thế, lẽ nào anh không trách tôi?
Sao lại để lại di sản cho tôi?
Một câu trả lời tôi không dám mơ đến sắp bật ra, rõ ràng không thể rõ hơn.
Tôi đưa tay lau nước mắt, "Anh ấy bệ/nh gì?"
Luật sư Lưu lắc đầu, "Nhà họ Lục chỉ tuyên bố qu/a đ/ời vì bệ/nh, chi tiết không rõ."
Lục Hoài Chinh tặng tôi một căn hộ lớn 350m² ở trung tâm, nhà mới.
Tôi cầm chìa khóa mở cửa, trên tủ cạnh cửa dán một mảnh giấy nhớ: "Bạn Khương Nhu, chào mừng về nhà."
Nhà gì? Nơi không có anh đâu là nhà!
Tôi lớn lên trong viện mồ côi, cả đời dựa vào trợ cấp người khác thi đậu đại học.
Chưa từng biết nhà là cảm giác gì.
Lục Hoài Chinh là người đầu tiên nói với tôi, "Số phận cho cô nửa đời khổ cực, tương lai ắt sẽ có người xuất hiện, cho cô một mái nhà, cho cô ngọt ngào không hết."
Tôi mãi mãi không quên được đêm hôm đó, anh ngồi trước bàn ăn.
Chương 24
Chương 16
Chương 19
Chương 16
Chương 17
Chương 23
Chương 10
Chương 13 END
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook