「Em yêu, hai người không vì anh mà cãi nhau chứ?」
Tôi lắc đầu:
「Anh ấy không phát hiện ra, với lại anh ấy phải đi công tác một tuần.」
Nghe vậy, Đoàn Nam Dư mắt sáng rỡ.
Anh nắm bắt từ khóa:
「Vậy một tuần tới đây chính là thế giới của riêng anh và em?」
Tôi không đáp ứng cũng không từ chối, chỉ nói:
「Xem biểu hiện của anh đã.」
13
Biểu hiện của Đoàn Nam Dư quá xuất sắc.
Mỗi ngày anh đều tràn đầy năng lượng, hễ rảnh là dính lấy tôi.
Sau một tuần quấn quít cùng anh, tôi tính toán thời gian, đến biệt thự trước nửa ngày.
Đoàn Nam Dư 27 tuổi, lúc này hẳn vẫn đang trên máy bay?
Tôi định chuẩn bị bữa tối lãng mạn để tạo bất ngờ.
Kết quả vừa bước vào phòng khách đã thấy anh ngồi bất động trên sofa, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Tôi sửng sốt.
Trời, tình huống gì đây?
「Anh về sớm thế? Sao không báo em biết?」
Vừa nói tôi vừa kéo rèm cửa,
「Sao tối thế anh? Anh chưa điều chỉnh múi giờ à?」
Không ai đáp lời.
Đoàn Nam Dư vẫn cúi mắt.
Nhận ra bất thường, tôi định ôm anh.
Nhưng anh lẳng lặng phủi tay tôi ra, quay mặt đi chỗ khác.
Dù vậy tôi vẫn kịp thấy đôi mắt đỏ hoe sưng húp của anh.
Như khóc suốt nhiều giờ.
Tôi ch*t lặng.
Ngồi xổm trước mặt anh, lòng đ/au như c/ắt:
「Anh ơi, anh sao thế? Công việc quá áp lực à?」
「Đừng khóc nữa, em thấy lòng quặn thắt...」
Đoàn Nam Dư lau vội nước mắt, giọng lạnh băng:
「Văn Sanh, miệng nói thương anh nhưng em có biết anh về từ hai ngày trước?」
Trời ơi!
Chuyện này tôi thật không hay biết.
Thấy tôi ngơ ngác, ánh mắt anh càng thêm băng giá.
Anh mím môi ném ra câu hỏi chí mạng:
「Vậy hai ngày qua em ở đâu?」
「Đừng viện cớ Hứa Nam Tự, cô ấy đi du lịch từ mấy hôm trước rồi.」
Môi tôi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
14
Đoàn Nam Dư nhắm mắt day thái dương, tức đến run người:
「Em có biết trên người em nồng nặc mùi nước hoa đàn ông?」
「Lần trước cái huy hiệu trường cũng không phải ngẫu nhiên?」
「Tối em cúp máy anh, lúc đó em đang ở cùng hắn ta phải không?」
Mồ hôi lạnh túa ra.
Anh mở mắt, đôi mắt u tối hơn cả màn đêm:
「Văn Sanh, mới cưới hai tháng em đã chán anh rồi?」
「Hừ, để anh xem tên tiểu tam kia có gì hơn người mà quyến rũ được em. Đưa anh số hắn, anh cần nói chuyện.」
Ái chà!
Lộ tẩy rồi!
Tôi vò đầu bứt tai, không dám nhìn thẳng, lí nhí:
「Không được đâu.」
Hắn và anh vốn khác biệt thời không.
Đưa ra thì lo/ạn hết.
Đoàn Nam Dư cằm căng cứng, giọng đầy u/y hi*p:
「Em bảo kê hắn đến thế?」
「Nhà hắn có biết hắn trơ trẽn dụ dỗ vợ người ta không?」
「Được, em không đưa thì anh tự điều tra. Xem tên hồ ly tinh phá hoại gia đình người ta trông thế nào!」
Đừng thế!
Hắn chính là anh mà.
Cứ đ/á/nh nhau thì em xót cả đôi.
Tôi cắn môi tính bỏ chạy.
Nhưng vừa nhúc nhích đã bị anh kéo mạnh vào lòng.
Ngồi gọn trên đùi anh, tôi không nhúc nhích được.
Đoàn Nam Dư nâng cằm tôi lên, cười lạnh:
「Định bỏ anh theo tiểu tam? Văn Sanh, em đừng hòng!」
Ánh mắt anh lại rưng rưng, giọng run run:
「Anh sẽ không buông tay em đâu, trừ khi anh ch*t!」
Tôi lặng thinh.
Mình đúng là đồ tồi!
Anh đ/au lòng thế mà tôi lại thấy... hưng phấn?
Bởi khi khóc, mắt đỏ hoe của anh đáng yêu vô cùng.
Nghĩ vậy, tôi chụt một cái lên má anh, thành khẩn xin lỗi:
「Anh ơi em sai rồi, làm anh buồn...」
Lại thêm một nụ hôn.
Đoàn Nam Dư ngây người.
Chau mày nhìn tôi hồi lâu, giọng bỗng dịu lại:
「Văn Sanh, em có yêu anh không?」
Tôi gật đầu không chút do dự:
「Dĩ nhiên rồi!」
Dù ban đầu chỉ là trêu đùa.
Nhưng càng tiếp xúc, tôi thực sự đem lòng yêu Đoàn Nam Dư.
Dù là anh ở hiện tại hay tương lai.
Chỉ cần là anh, tôi đều yêu.
Nghe vậy.
Anh khẽ nhếch môi:
「Vậy em thề, ngoài lần này sẽ không phản bội anh nữa.」
Tôi lập tức chỉ trời thề đất.
Dù sao hai người cũng đều là Đoàn Nam Dư.
Không tính là phản bội chứ?
Sắc mặt anh dịu xuống, tiếp tục yêu cầu:
「Và đoạn tuyệt với tên đó ngay.」
Tôi do dự.
Thật khó quá.
Tôi lại hôn anh một cái, đ/á/nh trống lảng:
「Đừng nhắc đến hắn nữa nhé?」
Đoàn Nam Dư lập tức nhận ra ý đồ.
Sắc mặt biến ảo, cuối cùng anh nghiến răng cắn nhẹ môi tôi.
Rồi...
Hành động trừng ph/ạt dần biến chất.
Không đùa đâu.
Lần này đúng nghĩa "làm tình trong phẫn nộ".
Khi tôi mệt lả, nghe thấy anh thì thầm bên tai:
「Em liên tục thử thách lòng kiên nhẫn của anh, vì biết anh không thể thiếu em.」
Tôi quàng cổ anh, mơ màng hỏi:
「Vậy anh có tha thứ không?」
Anh nghiến răng:
「Tha.」
Tôi mỉm cười mãn nguyện.
15
Dạo này.
Tôi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Khi cả hai phiên bản Đoàn Nam Dư đều biết về sự tồn tại của nhau.
Họ không chỉ bám dính hơn, mà còn thi nhau nghĩ trò mới.
Bình luận
Bình luận Facebook