Tôi quay lại. Phát ngồi bên trái chính là thanh xuân!
Cô thân chọn cho vị trí gì thế này.
Hứa Tự hề hay biết, vẫn thì thầm bên tai tôi:
"Sao rồi, Thinh Thinh, chỗ này đủ đáo chứ?"
"Nhìn xem, bên cạnh còn anh chàng đẹp trai tuyệt trần nữa này!"
Tôi gật mất h/ồn.
Tiết học này thật nhàm chán.
Nghe được một lúc, được liếc nhìn Dư.
Cậu ấy đang cúi ghi hàng mi vút, sống cao thẳng.
Trong những mảnh ký ức qua, khuôn mặt hồng tấm nước của Dư.
Nghĩ đây, má nóng bừng.
Đang lén rút tầm thì đột nhiên quay sang, ánh chạm nhau.
3
Đầu ngón tay khẽ gi/ật, sau lạnh lùng quay đi.
Toát xa cách muốn đẩy ta ra nghìn dặm.
Thật lạnh lùng.
Chẳng giống chút chú cún con đeo bám qua.
Tôi bĩu môi, xoay bút bi tay, thầm nghĩ:
Rõ ràng là một người, sao tính cách ở các độ tuổi khác nhau lại khác biệt thế?
Đúng lúc này, màn hình điện sáng lên.
Mở ra xem, phát WeChat đột nhiên một liên được đầu, đang gửi tin nhắn:
[Vợ yêu chưa?]
[Nhớ nhiều lắm nhiều lắm.]
[Chậu kim tiền mới m/ua đẹp quá, thế nào?]
[Hình.jpg]
Trong ảnh, cởi hé sơ mi, lộ ra xươ/ng quai xanh thanh những hồng mơ hàng.
Nói là chia sẻ cảnh, nhưng chậu chiếm một góc nhỏ, phần lớn là ảnh sướng của cậu.
Cậu hơi nghiêng đầu, đôi phượng quyến rũ, gương mặt hoàn hảo sáng dưới nắng.
Tôi dán màn hình.
Vừa thắc mắc tại sao tuổi lại danh bạ, vừa thán ta quả là cách dụ dỗ bằng ảnh mẻ sáng sớm.
Tôi nhắn trả lời: [Giữ hình đi, mạng hội phải nơi luật pháp.]
Không ngờ tức hồi:
[Chậu đẹp sao? Để anh chụp thêm tấm nữa.]
Tấm hình mới còn khiêu hơn.
Đoàn kéo vạt lên, ánh thơ nhìn thẳng kính.
Chậu vẫn chiếm góc nhỏ.
Trong khi thon thả cơ bụng săn rõ mồn một.
Đang phóng ngưỡng thì bị giáo viên lý gọi trả lời hỏi.
Đối diện đáp trên slide.
Tôi ngơ ngác đầu, chọn bừa.
Bỗng bên tai vang giọng lạnh lùng: "Chọn A."
Trả lời đúng.
Khi ngồi xuống, khỏi liếc nhìn Dư, kỳ lạ.
Cậu ta lại gợi ý cho à?
Ánh lướt điện tôi.
Tôi vội tắt màn hình.
Cậu ta thu hồi ánh nhìn.
Cắn môi, chợt ra điều ổn.
Rõ ràng tuổi chẳng hề quen biết.
Tại sao.
Lại đang ngoại tình trước mặt ta?
Rốt cuộc là sao!
4
Cuối hết buổi học sáng.
Tôi nóng quá, ký túc thay chiếc váy cổ ngủ trưa ngon lành.
Chiều quán trà sữa, dáng cao của Dư.
Đúng rồi, nhân vật của ta là nghèo, giờ đang làm thêm ở đây.
Tôi đảo mắt, gọi một ly châu đen.
Đoàn làm quen, suốt trình order đều lạnh lùng vô cảm.
Nhưng khi ly trà sữa.
Phát bên ắp topping.
Tôi ngồi xuống góc quán, cắn hút thẫn thờ.
Mối th/ù giữa bắt năm cuối cấp.
Năm mới chuyển trường, đang lo/ạn nhất.
Giáo viên chủ nhiệm học kém, biệt xếp cho - thủ khoa khối - làm bàn.
Còn dặn ta phải quản lý ch/ặt.
Đoàn đồng ý.
Thế là.
Tôi làm bài tập, ta canh chừng suốt buổi khi chịu làm.
Tôi trốn học net, ta xin nghỉ biệt bắt về, khiến mất mặt trước đám bạn.
Tôi yêu đương sinh lớp bên, ta tìm trò chuyện khi đối chịu hết chia tay.
Có thể còn nghiêm khắc hơn cả bố đẻ.
Điểm then chốt là thể than thở ai, bố mẹ giáo viên đều muốn trở cô ngoan.
Cách làm của hợp ý họ.
Dĩ hiệu quả rõ.
Một năm lớp 12, đứa đứng bét lớp vọt top 10, đỗ trường tại.
Tưởng rằng sẽ gặp nữa, ngờ ta chọn trường, ngành.
Chúng chí còn lớp.
May là lớn rồi, ta thể quản hồi phổ thông.
Nhưng nghĩ lại, hồi lớp 12 đã rồi.
Việc nghiêm khắc vậy, trách nhiệm lớp trưởng?
Tôi chậm hiểu ra điều thường.
Cầm điện lên, nhắn cho tương lai:
[Anh ơi đang không, cái này.]
Đối nhanh chóng hồi đáp:
[Bé cưng gì được, anh gì nấy!]
Tôi do gõ mấy chữ:
[Anh thích khi vậy?]
Đối lặng hiếm hoi.
Thấy dòng "đang nhập..." mãi.
Cuối gửi hai chữ.
Cấp ba.
5
Tôi trợn mắt.
Một tin nhắn vang lên.
Mở ra nghe giọng trầm khàn xen lẫn ngại ngùng:
[Hồi cấp ba đứng trên giới nở nụ cười rạng rỡ phía góc lớp anh.]
Bình luận
Bình luận Facebook