(Hết)
Ngoại truyện: Tần Quyện
Khi Tần Nguy lần đầu đề nghị giả làm mình, Tần Quyện không từ chối.
Gia tộc Tần luôn không công nhận Tần Nguy, vì tinh thần cậu không ổn định, một gia đình tinh hoa không cho phép đứa trẻ như thế tồn tại.
Chỉ có Tần Quyện thương xót Tần Nguy.
Bởi vì Tần Nguy bị b/ắt c/óc là để bảo vệ anh.
Khi cảnh sát tìm thấy bọn b/ắt c/óc, Tần Nguy đã mất tích.
Sau đó, người ta tìm thấy cậu trong một cô nhi viện.
Lúc đó, tinh thần Tần Nguy rất không ổn định.
Gia tộc Tần vốn rất coi trọng cả hai, nhưng từ khi phát hiện tình trạng của Tần Nguy, họ đã xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của cậu với bên ngoài.
Lớn lên trong một nơi vô tình lạnh lùng như thế.
Bản thân Tần Quyện cũng sống như một cỗ máy chính x/á/c.
Không tình cảm, lạnh lùng, chuẩn x/á/c.
Tần Nguy nói, cậu đã tìm thấy người bạn quen từ cô nhi viện ngày xưa.
"Nhưng cô ấy không nhận ra em."
Tần Nguy lẩm bẩm một cách đi/ên lo/ạn: "Liệu cô ấy có quên em không?
"Anh, anh giúp em thử xem, khi nào cô ấy mới nhận ra em."
Đôi lúc, Tần Quyện nghĩ, tại sao trò chơi vô vị này lại xảy ra với mình.
Nhưng anh im lặng cho phép hành động của Tần Nguy.
Không chỉ im lặng, mà còn tích cực phối hợp.
Anh đóng vai người yêu đủ tiêu chuẩn trước mặt Thẩm Nhược Hàm.
Đôi lúc, anh phát hiện sự chiếm hữu của mình với Thẩm Nhược Hàm cũng ám ảnh như Tần Nguy.
Anh muốn cười nhạo bản thân, quả đúng là song sinh, đi/ên cũng giống nhau.
Anh cũng mong đợi, không biết Thẩm Nhược Hàm sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện mình và Tần Nguy là hai người.
Nhưng anh không ngờ, đó lại là sự rời đi dứt khoát.
Tần Nguy không giữ được Phó Thi Vũ, anh cũng không giữ được Thẩm Nhược Hàm.
Trò lừa dối tình yêu này, không ai thắng cả.
Ngày để Thẩm Nhược Hàm rời đi, Tần Quyện không ngoảnh lại.
Anh không dám ngoảnh lại, sợ rằng chỉ cần nhìn thêm một lần nữa, sẽ lại bị cảm xúc đi/ên cuồ/ng trỗi dậy trong lòng cuốn lấy, không chịu để Thẩm Nhược Hàm đi nữa.
Hãy để cô ấy đi thôi.
Chim trời không thể nuôi trong nhà.
Trời cao chim bay lượn, biển rộng cá vẫy vùng.
Thẩm Nhược Hàm không nên bị anh giam giữ bên cạnh.
Anh khuyên Tần Nguy, nắm quá ch/ặt chỉ khiến hoa tàn úa.
"Nếu em yêu cô ấy, hãy giúp cô ấy trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
"A Nguy, đừng hại người hại mình."
Tần Quyện đến cô nhi viện xưa dò hỏi quá khứ của Thẩm Nhược Hàm.
Cỏ dại nơi chân trời, mọc lên hoang dại.
Cô lớn lên bất chấp nguy hiểm như thế, chịu nhiều khổ cực, cũng hứng chịu nhiều oan ức.
Tần Quyện nghĩ, dù cô bay đi, không bao giờ quay lại, anh cũng chấp nhận.
Miễn sao cô có thể sống hạnh phúc là được.
Thẩm Nhược Hàm muốn làm bác sĩ, Tần Quyện liền tìm cách tiếp cận người thầy phù hợp nhất cho cô, sắp xếp mọi thứ chu toàn.
Thực ra Tần Quyện luôn biết, Thẩm Nhược Hàm kiên quyết rời đi, là sợ cuối cùng mình sống không còn là chính mình.
Không sao, cô muốn trưởng thành, anh sẽ dùng mọi cách giúp cô.
Thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả.
Mà tình yêu, có thể rút ngắn thời gian.
Anh thường bay đến trường Thẩm Nhược Hàm, xem cô đọc sách, xem cô lên lớp.
Chỉ là không xuất hiện trước mặt cô.
"Anh, nếu Thẩm Nhược Hàm thích người khác thì sao?"
Tần Quyện châm điếu th/uốc, không nói gì.
Thì sao?
Như trước đây lặng lẽ nhìn theo sao?
Anh nghĩ suốt đêm, cảm thấy không ổn.
Tần Quyện trời chưa sáng đã lôi Tần Nguy dậy khỏi giường.
"A Nguy, em thấy anh có năng khiếu làm kẻ thứ ba không?"
- Hết -
Bình luận
Bình luận Facebook