Nghe lời thú nhận của Chu Thành, tôi chỉ cảm thấy may mắn. May mắn vì lúc đó tôi đã chọn ly hôn. Nếu không, tôi sẽ khổ sở biết bao. Còn trẻ đã phải đi bắt gian khắp nơi, hoặc nhắm mắt làm ngơ, để chồng tự do ăn chơi ngoài đường. Dù là cách nào, tôi cũng không thể chấp nhận được.
"Chu Thành, anh đúng là đồ khốn."
"Tĩnh Đồng, hãy cho anh thêm cơ hội, anh và Lý Tuyết Mai đã dứt hẳn rồi."
"Em không giống anh, em không bao giờ quay đầu nhìn lại."
Sau khi lo xong hậu sự cho mẹ Chu, tôi lên đường đến thủ đô. Không báo trước với ai, tự mình đến ga tàu. Tiếng còi tàu vang lên, con tàu dần chuyển bánh. Nơi này đã chẳng còn gì khiến tôi lưu luyến, nếu không cần thiết, đời này tôi không muốn quay lại nữa.
17
Bốn năm đại học trôi qua nhanh chóng, sau khi tốt nghiệp tôi chọn học lên thạc sĩ, chuyên ngành toán học. Dù sao tôi cũng có nhiều tiền, không cần phải làm việc mưu sinh. Mấy năm nay kinh tế phát triển như vũ bão, công ty của Chu Thành mở rộng gấp mấy lần. Có lẽ hắn rất bận, hoặc đã quên mất tôi, suốt mấy năm không hề xuất hiện trước mặt tôi.
Chỉ có người định kỳ chuyển tiền cho tôi, số tiền từ 2000 tăng lên 20.000 mỗi tháng. Nhưng tôi chưa từng đụng tới. Vì... người nhà sẽ gh/en.
Quen Cảnh Chiếm là một ngoại lệ, anh ấy là anh trai của bạn cùng phòng tôi. Vẻ ngoài điển trai, là phi công. Anh ấy vòng vo mời tôi ăn mấy bữa cơm, tôi đã hiểu ý đồ của anh. Không giấu giếm, tôi nói mình từng ly hôn.
Anh ấy bảo thật trùng hợp, giờ cả hai đều đ/ộc thân. Nhờ sự hỗ trợ của bạn cùng phòng, chúng tôi thật sự đã thành một đôi. Cảnh Chiếm là người nóng vội, ngay hôm đó đã cầu hôn tôi, sau đó mỗi tháng đều nhắc đến chuyện kết hôn. Đến nay, chúng tôi đã cưới nhau được ba năm.
Gần đến ngày dự sinh, tôi bắt đầu mất ngủ cả đêm. Cảnh Chiếm nghỉ phép ở nhà, tôi không ngủ được thì anh cũng thức cùng. Xoa bụng tôi, anh đột nhiên nói: "Con không ngoan, làm mẹ mất ngủ, đợi nó ra đời anh sẽ phụ trách đ/á/nh đò/n."
Tôi véo tai anh: "Anh định đ/á/nh ai?"
Cảnh Chiếm vội vàng xin tha, ôm tôi hôn tới tấp: "Đều tại anh không kìm được." Người nhà mặt dày thế đấy, còn tôi thì đỏ mặt tía tai.
Theo kế hoạch ban đầu, đợi tôi tốt nghiệp thạc sĩ mới tính chuyện có con. Chỉ là "xa nhau càng thêm nhớ", lỡ một chút là trúng đích. Cảnh Chiếm không ngừng hôn lên mắt tôi: "Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em." Bên cạnh anh, tôi nhận được sự cưng chiều có một không hai. Vòng tay ôm cổ anh, tôi chủ động hôn lên môi Cảnh Chiếm.
Anh đắc ý hỏi: "Cưng, em rất yêu anh đúng không?"
"Cút!"
"Anh cũng rất yêu em."
18
Tôi tưởng cả đời sẽ không gặp lại Chu Thành, không ngờ hắn lại đến thủ đô. Tan học, hắn chặn tôi trước cửa lớp.
"Tĩnh Đồng, anh đã chuyển công ty ra thủ đô rồi."
"Chuyện của anh, liên quan gì đến tôi?"
Chu Thành tự nói: "Từ ngày em rời đi, anh ngày nào cũng nhớ em, nhưng không dám đến gặp, sợ em không tha thứ."
Tôi chép miệng: "Anh còn có chút tự biết mình đấy."
Chu Thành bật cười: "Em vẫn thẳng thắn như xưa."
Tôi không muốn phí thời gian với hắn, hôm nay là ngày Cảnh Chiếm về nhà, chúng tôi đã hẹn hò đi chơi.
"Tôi còn việc, đi trước đây."
Chu Thành định nắm tay tôi, tôi né người tránh khỏi. Mấy năm theo Cảnh Chiếm, kỹ năng phòng thân không phải học cho vui. Biểu hiện của Chu Thành lộ rõ vẻ bất an. Như chợt nhớ điều gì, hắn vội đưa túi hồ sơ cho tôi: "Anh m/ua mấy biệt thự, em xem có thích không."
Tôi ngơ ngác: "Anh đang làm gì thế?"
"Trước đây là anh có lỗi, anh muốn bù đắp cho em."
"Tiền anh cho đã quá đủ rồi."
Chu Thành nhìn thẳng mắt tôi: "Anh đã xem nhật ký, Tĩnh Đồng, hóa ra em từng thích anh."
Cuốn nhật ký hắn nói tôi không còn nhớ rõ, đại khái chỉ là những rung động thời trẻ.
"Tĩnh Đồng, chúng ta quay lại với nhau đi."
Chu Thành lấy ra chiếc hộp nhung, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
"Theo đuổi vợ người khác, ngài đây muốn làm kẻ thứ ba sao?"
Cảnh Chiếm bế con trai thong thả bước tới, người tỏa ra mùi giấm chua đậm đặc. Anh ôm eo tôi: "Vợ ơi, con đói rồi."
Chu Thành nhìn chúng tôi, mặt mày kinh ngạc. Hình như mấy năm nay hắn thật sự không để ý đến tôi, bằng không sao lại không biết tôi đã kết hôn? Dù là bố dượng và mẹ kế tôi, cũng từng đến thủ đô gây chuyện một lần.
"Tĩnh Đồng, anh ta là ai?"
Gương mặt Chu Thành căng cứng. Tôi cười tủm tỉm khoác tay Cảnh Chiếm: "Đây là chồng em, Cảnh Chiếm." Tôi kéo tay con trai: "Gọi chú Chu đi con."
Trong tiếng khóc oà của đứa trẻ, Chu Thành chuồn thẳng, để quên cả túi hồ sơ lẫn nhẫn kim cương. Cảnh Chiếm nắm ch/ặt tay tôi, ngón tay đan ch/ặt.
"Đi theo anh."
"Làm gì?"
"M/ua biệt thự! M/ua nhẫn kim cương!"
- Hết -
Chương 17.
Chương 13
Chương 45
Chương 19
Chương 16
Chương 15
Chương 20
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook