Hàn Nghị vốn là kẻ bất cần đời, thêm dáng vẻ trầm ổn của người nhiều tuổi hơn, hoàn toàn không chút e dè.
"Giang Nhược, từ lúc hắn tự xưng là người mẫu nam, đã là lừa cô rồi. Ngay cả thân phận hắn nói với cô cũng là giả, ai biết hắn muốn gì? Giang Nhược, tránh xa hắn ra, đi với tôi!"
"Mày muốn ch*t à!"
Lăng Thịnh lần đầu tiên bộc lộ trạng thái hung dữ như vậy, hắn đ/á mạnh về phía Hàn Nghị.
Hàn Nghị cũng chẳng phải hạng tầm thường.
Hắn buông tôi ra, đỡ được đò/n.
Thuận thế tung quyền đ/ấm thẳng vào Lăng Thịnh.
Hai người đàn ông quần thảo đ/á/nh nhau.
Tôi đẩy nhân viên phục vụ đang đứng ngây người bên cạnh: "Gọi bảo vệ đi."
Bước ra khỏi hộp đêm, người đầu tiên đuổi theo tôi là Lăng Thịnh.
Cậu ta nắm lấy tay tôi: "Chị ơi, em xin giải thích. Em không cố ý lừa chị, chỉ là không biết nói sao..."
Cậu ta đỏ hoe mắt, tựa chú cún con bơ vơ.
Hàn Nghị đứng cách đó không xa, vắt vẻo điếu th/uốc, lạnh lùng đứng nhìn.
Tôi thở dài, xoa nhẹ mái tóc cậu.
"Không sao! Thực ra, biết em không phải chịu khổ vì tiền bạc, chị rất vui cho em."
"Chị..."
"Nhưng Lăng Thịnh à, vẫn là câu đó, chúng ta không hợp nhau. Đừng lãng phí thời gian nữa, làm bạn thì được, chứ không thể thành người yêu."
Lăng Thịnh cúi gằm mặt, từng sợi tóc như đang nói lên nỗi buồn của cậu.
"Thôi, về nhà đi!"
Lăng Thịnh ủ rũ bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cậu, tôi tự nhủ: Nếu ai đó hỏi lần cuối tôi nói dối là khi nào, chắc chắn tôi sẽ trả lời là vừa nãy.
Ban đầu, trong mắt tôi Lăng Thịnh chỉ là cậu nhóc bất hạnh hay nổi nóng.
Tôi gặp được, giúp một tay, chuyện nhỏ mà.
Lúc nào tôi phát hiện ra điều bất ổn?
Có lẽ là khi Lăng Thịnh nói họ Lăng.
Tôi không ng/u, họ Lăng này khiến tôi liên tưởng đến mối qu/an h/ệ giữa Kim Hoàng và tập đoàn Lăng thị, thêm khí chất khác người của cậu, tôi đã đoán ra phần nào.
Như việc tôi chỉ nói với Hàn Nghị A Thịnh họ Lăng, hắn đã tra ra tất cả.
Chỉ là, với tiểu thiếu gia như Lăng Thịnh, kết thiện duyên cũng là điều tốt.
Hàn Nghị từ từ bước ra từ bóng tối.
Ánh mắt hắn vừa mong manh vừa ngơ ngác.
"Cô tha thứ cho hắn rồi?"
"Giang Nhược."
"Cô có thể dễ dàng tha thứ cho hắn."
"Sao lại tà/n nh/ẫn với tôi như vậy?"
"Bởi vì tôi đã yêu anh!"
Hàn Nghị ngây người.
"Em..."
Tôi lùi một bước.
"Hàn Nghị, tôi từng rất yêu anh, từng nghĩ anh là tri kỷ cả đời. Nên những chuyện đó do anh gây ra, mới khiến tôi đ/au lòng đến thế."
"Hàn Nghị, tôi không phải nhất quyết li hôn ngay từ đầu. Tôi đợi anh quay đầu, nhưng anh lại lợi dụng lòng tôi để biến chất."
"Hàn Nghị, quyền làm tổn thương tôi là do tôi cho, nên tôi tự chịu. Giờ, tôi thu hồi rồi!"
Hàn Nghị đ/au đớn khom người.
"Anh sai rồi."
"Anh sẽ sửa."
"Chúng ta bắt đầu lại, được không?"
Tôi lại lùi bước.
"Tôi không phạm cùng lỗi lầm hai lần."
"Không đâu..."
"Tôi không tin!"
Xoay người rời đi, vẻ mặt đượm buồn lập tức biến mất.
Diễn hai cảnh trong một tối, mệt thật.
Nhưng đời là phim, đôi khi phải diễn cho đúng.
Dù với ai, cứ xả cho đã, đừng kìm nén.
Nhưng sau khi xả, hãy giữ lại chút thể diện.
Đó là triết lý xử thế của người trưởng thành.
12. HẬU KÝ
Sau này, Giang Nhược thành công góp vốn vào Kim Hoàng.
Có hay không bàn tay Lăng Thịnh trong chuyện này, cô không biết, cũng chẳng quan tâm.
Miễn ki/ếm được tiền, kệ x/á/c.
Bà chủ Kim Hoàng là một phụ nữ, một người đẹp đến mức phồn hoa.
Nghe đồn có qu/an h/ệ m/ập mờ với người cầm quyền Lăng thị - chú ruột của Lăng Thịnh.
Giang Nhược rất tò mò.
Ban đầu chỉ là hiếu kỳ.
Về sau thân thiết rồi bắt đầu buôn chuyện.
Người phụ nữ phì phèo điếu th/uốc mỏng cười khúc khích: "Không có qu/an h/ệ gì đâu, muốn có mà người ta không đồng ý!"
"Nhân tiện, Lăng Thịnh nhà tôi đi du học rồi. Thiệt tình, tôi không ngại cô làm dâu tôi đâu!"
"Làm dâu? Qu/an h/ệ hai người là..."
Nàng ta nháy mắt: "Tôi là mẹ kế của cậu ấy, bố cậu ch*t rồi, giờ tôi muốn làm dì của cậu ấy."
Giang Nhược vỗ tay tán thưởng.
"Tôi có thể giúp chị đổ th/uốc."
"Bạn tốt!"
Cuộc sống Giang Nhược vô cùng thoải mái: tiền đầy túi, rảnh rỗi, không ai trói buộc.
Cô vẫn được nghe các anh chàng thuộc mọi thể loại gọi "chị".
Thân tâm đều sảng khoái.
Sau khi biết Giang Nhược trở thành cổ đông Kim Hoàng, Hàn Nghị lui tới thường xuyên hơn.
Nhưng hắn chỉ uống rư/ợu, không gọi ai, không cho ai lại gần, dáng vẻ thanh tịnh.
Giang Nhược nghĩ: Giờ mới giả bộ? Muộn rồi!
Nhưng cô vẫn tươi cười đón tiếp, mỗi lần đều tặng một đĩa hoa quả to nhất.
Cô biết Hàn Nghị sẽ liếc nhìn mình khi đến và đi.
Nhưng cô giả vờ không biết.
Chuyện dây dưa, cô không làm.
Về sau Hàn Nghị dần vắng bóng.
Người phụ nữ kia trêu cô: "Xem ra chồng cũ của em bỏ cuộc rồi. Đàn ông mà, nhiệt tình ba phút!"
Hàn Nghị có từ bỏ hay không, Giang Nhược không rõ.
Nhưng cô biết công ty của hắn gặp rắc rối tài chính.
Công ty và nhà hàng hợp tác với Hứa Phong đ/ứt vốn.
Hắn phải đối phó bằng cách v/ay đông trả tây, đầu tắt mặt tối.
Nếu hỏi sao Giang Nhược biết?
Thì vẫn có đôi ba mối qu/an h/ệ thôi!
Những người quen qua Hàn Nghị ngày trước.
Thấy Giang Nhược sau li hôn không những không sa sút mà càng thăng tiến, dần dà thân thiết hơn.
Đặc biệt có người còn muốn nhờ cô chiết khấu.
Thế là Hàn Nghị trở thành đề tài trà dư tửu hậu.
Như chuyện hắn bắt đầu v/ay tiền người quen.
Có người hỏi Giang Nhược: "Nếu Hàn Nghị tìm đến em, em sẽ cho v/ay không?"
Giang Nhược đáp chắc nịch: "Không!"
"Hắn sẽ không cho tôi cơ hội đó đâu. Tôi hiểu tính hắn mà, kiêu ngạo lắm."
Câu nói này không phải cho người trước mặt.
Mà là nói với bóng đen đang nép sau cửa.
Khi bóng đen khuất dạng, cô thở phào.
Cô nghĩ: May quá, đừng dại gì cho v/ay mượn, tôi gh/ét nhất chuyện đó!
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook