Không trừ một ai, đều đạt được.
Bởi thế khi không làm được, mới cảm thấy chênh vênh đến thế.
Nhưng hắn hình như không biết, ta xưa nay chưa từng yêu hắn.
Chẳng qua ở thế giới trước kia, sở thích của ta vốn là người cá và Giao Nhân.
Mỗi lần thấy hắn, lòng ta mê mẩn như được món đồ chơi quý giá.
Thường xuyên bắt hắn hóa đuôi cho ta nô đùa.
Đã đành món đồ chơi này đã có chủ mới, ta đổi sang thứ khác cũng chẳng sao.
4
Khi trở về, các thị nữ trong viện thấy ta đều thi lễ.
Chúng ỷ vào thân phận nhân loại của ta, không có thính lực nhạy bén như chủng tộc chúng,
Cố ý thì thào bàn tán:
- Nàng ta còn tưởng mình là phu nhân năm nào?
- Chẳng thấy thủ lĩnh giờ lạnh nhạt thế sao? Không nghĩ cách lấy lòng chủ nhân, lại đi trút gi/ận lên kẻ giữ cửa?
Cố Tuy khốn kiếp!
Nếu không phải hắn, ta đâu gặp phải chuyện nhũng nhiễu này.
Ta gọi chúng tới trước mặt:
- Các ngươi có thể không cần đến đây nữa.
Bọn họ kinh ngạc nhìn ta, liên thanh xin lỗi.
Muốn giữ lại công việc.
Nhưng ta quay lưng bỏ đi, không nghe biện giải.
Trở về phòng, ta chợt nhớ ra nơi đã nghe giọng nói ấy.
Bên cạnh Cố Tuy có Xà Nhân lợi hại, lần trước gặp hắn bàn công vụ, ta tình cờ đi qua.
Đã nghe thấy thanh âm của người đó.
Thảo nào, hắn nói gì hai cánh.
Xà quả thực...
Ta nghĩ cách làm sao biết được hình dạng thú nhân kia.
Trong lúc trì hoãn, trời đã tối đen.
Tắm rửa xong, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Khi đèn nến tắt phụt.
Cửa phòng nghe tiếng động, bóng người cao lớn bước vào.
Không khí chợt thêm phần âm lãnh ẩm ướt.
Ánh mắt hắn đặt lên người ta, lạnh lùng vô h/ồn.
Ta dò hỏi:
- Cố Tuy?
Người kia thân hình vạm vỡ, khẽ đáp.
Ta biết, đây chính là Xà Nhân kia.
Trong phòng tối mờ.
Nhưng vẫn thấy được cơ bắp cuồn cuộn.
Và đường hàm sắc như d/ao.
Trời đ/á/nh, hắn đích thị là thú phu thất lạc bao năm của ta.
Ta vỗ giường, hắng giọng:
- Đứng ngẩn làm gì, lại đây ngủ đi.
Hắn ngoan ngoãn đến ngồi xuống.
Nhưng im thin thít.
Ánh mắt chằm chằm, khí thế áp đảo.
Không hiểu sao.
Ta mãi không nhìn rõ dung mạo hắn.
Nhưng không sao.
Tay ta đặt lên ng/ực hắn, nhìn đôi mắt lấp lánh:
- Hôm nay ngươi khác thường, trước kia vừa vào đã cuồ/ng nhiệt.
- Một đêm bảy lượt cơ mà!
Hắn mở miệng, giọng the the lạnh:
- Bảy lần, đã đủ chưa?
Ta nuốt nước bọt.
- Đó là giới hạn của ngươi, không phải ta.
Hắn đ/è xuống, bàn tay lạnh giá đặt lên mặt ta.
Thở dài:
- Nóng thật.
Đường nét khuôn mặt in hằn tâm trí, nhưng vẫn mờ ảo.
Đêm khuya sương xuống, ta mơ màng chỉ nhớ hắn rất giỏi.
Hai cánh với hai cánh, quả nhiên khác biệt lớn thay.
5
Tỉnh dậy, toàn thân ê ẩm.
Xà Nhân đã biến mất.
Chống lưng trang điểm xong.
Không ngờ cửa bị đẩy.
Cố Tuy bước vào, cười ôn hòa:
- Nhược Ly đêm qua ngủ ngon chứ?
Ánh mắt dò xét.
Ta đoán, đêm qua hắn sai Xà Nhân đến thăm dò.
- Chẳng phải ngươi đây sao? Còn hỏi làm chi?
- Huống chi, thủ lĩnh Cố không cần đi cùng Hứa Cầm nữa à?
Ánh mắt hắn chớp động, thoáng nỗi hoảng hốt.
Liền ôm ta vào lòng:
- Không có Hứa Cầm, chỉ có em.
- Đời này, có em là đủ.
- Dạo này bên ngoài bất ổn, không cho em ra ngoài là để bảo vệ.
Ta bất động sắc.
Đương nhiên là bảo vệ, kẻo ta tức nghẹn.
Xưa nay chưa nghe Hứa Cầm bị cấm ra vào.
Khi kết khế đã minh bạch, ta không phải kẻ quấy rối.
Nếu hắn thực lòng với Hứa Cầm, cứ nói thẳng.
Ta sẽ không ngăn cản, chỉ giải ước.
Để đôi bên tự do.
Sinh nhật Hứa Cầm sắp đến.
Cố Tuy hẳn đã chuẩn bị cho tuần trăng mật.
Nghe từ mới mẻ, hắn cũng muốn thử.
Dù phải tốn công che giấu ta.
- Nhược Ly, mấy ngày tới xử lý xong công vụ, đêm nào ta cũng về.
- Lâu không ở bên em, là lỗi của ta.
Quả nhiên.
Không phải lỗi ngươi, chẳng lẽ ta?
6
Đêm hôm đó.
'Cố Tuy' đúng như dự đoán lại xuất hiện.
Hắn im lặng mở cửa.
Bước chân khẽ như gió.
Dừng bên giường, ta mới hé mắt.
Trong bóng tối, vẫn không nhìn rõ mặt.
Ta giơ tay:
- Đêm nay đừng lâu thế.
Hắn lặng thinh.
Nhưng khi ta rút tay, bỗng siết ch/ặt.
Mười ngón đan nhau.
Thân thể hắn mãi lạnh giá, lạnh hơn cả Cố Tuy.
Khiến ta sống dở ch*t dở.
Tiết trời này ôm hắn như máy lạnh tự nhiên.
Hắn cúi xuống hôn, môi lạnh ngắt.
Mau chóng bị ta làm ấm.
Mọi âm thanh từ hắn đều bị ta nuốt trọn.
Lại cố ý dỗ hắn nói lời ngọt ngào.
Từ khi nghe giọng hắn, ta đã biết.
Hắn sẽ là món đồ chơi yêu thích tiếp theo.
Nửa mê nửa tỉnh.
Chiếc đuôi trơn lạnh cuốn ch/ặt lấy ta.
Mùa hè oi ả, ta vô thức ôm ch/ặt hơn.
Bỗng nghe tiếng rít lưỡi rắn.
Mấy ngày liền, ban ngày Cố Tuy vẫn đến dò xét.
Xem ta có phát hiện gì lạ.
Ta giả vờ bình thường.
Quả nhiên, trước sinh nhật Hứa Cầm hai ngày.
Hai người rời tộc.
Bắt đầu tuần trăng mật.
Ta chỉ thấy buồn cười.
Không ngờ sức lực Xà Nhân quá dồi dào.
Một tháng sau, ta đã đuối sức.
Liên tục khuyên hắn giữ gìn.
Hắn nghe theo.
Nhưng mấy đêm gần đây, luôn cảm thấy căng thẳng.
Tưởng á/c mộng, không để ý.
Trưa nọ khi 'Cố Tuy' cùng ta nghỉ trưa.
Cảm giác bị trói buộc, âm lãnh ẩm ướt lại ùa về.
Bình luận
Bình luận Facebook