Tôi thường lén đến thăm cô ấy. Đến nhà mới, mẹ nuôi đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng dường như cô ấy vẫn không vui.
Buồn quá, tôi vẫn phải để mắt tới thôi, dù sao việc tôi vượt qua lôi kiếp thành công cũng là nhờ c/ứu được cô ấy.
Tôi nghe người ta nói, ân c/ứu mạng phải lấy thân báo đáp, thế thì sau này cô ấy chính là vợ tôi rồi.
Vợ tôi vào tiểu học rồi, cô ấy vẫn sợ sấm chớp, tôi cũng sợ, nhưng mỗi lần đều lén nhìn cô ấy từ xa, đảm bảo cô ấy bình an mới yên tâm rời đi.
Mấy đứa nhóc hư đốn b/ắt n/ạt vợ tôi, tôi phải ra tay anh hùng c/ứu mỹ nhân. Tôi hóa thành một con rắn nhỏ nhe nanh múa vuốt dọa chúng bỏ chạy. Vợ tôi không sợ, còn gọi tôi là 'rắn nhỏ'.
Vợ tôi cười, đáng yêu quá! Sau này tôi phải thường xuyên tìm vợ chơi cùng.
Vợ tôi vào cấp ba rồi, xinh đẹp hẳn ra, nụ cười tỏa nắng cả ngày. Tôi hóa rắn đến thăm, cô ấy cầm que chọc tôi chơi, chắc chắn là vợ yêu tôi rồi.
Nhưng cô ấy lại chê tôi nhỏ con, lần sau phải hóa rắn khổng lồ cho vợ thấy uy phong.
Vợ tôi học đại học rồi, cao ráo xinh đẹp, chỉ hơi g/ầy. Cô ấy thích ngắm trai đẹp, thích những thứ đẹp đẽ nhưng chẳng dám theo đuổi vì không có tiền.
Vợ đừng lo, đã có anh đây.
Tôi bắt đầu hóa người học tập, ki/ếm tiền.
Hóa ra ki/ếm tiền dễ ẹc! Chán phèo.
Nhưng nghĩ đến cảnh vợ sau này không lo cơm áo, tôi lại tràn đầy động lực.
Vợ tốt nghiệp đại học rồi, lắm kẻ x/ấu muốn cư/ớp vợ tôi. May mà tôi cao ráo đẹp trai, xứng đôi vừa lứa với nàng tiên.
Mục tiêu của tôi chính là mục tiêu của vợ.
Vợ tôi không cần ki/ếm tiền, vì đã có tôi đây - người ki/ếm cả đống tiền.
Nhưng mỗi khi sấm chớp, đuôi rắn lại lộ ra. Tôi sợ vợ nhìn thấy sẽ hoảng, phải làm sao để đến gần vợ đây?
Đau đầu quá!
Mẹ vợ ốm nặng cần nhiều tiền chữa trị. Nhìn vợ tối mày tối mặt ki/ếm tiền mà xót cả ruột.
Suy nghĩ mãi, tôi quyết định đón cô ấy ở cổng phòng đăng ký kết hôn gần công ty.
Yes yes yes!
Tôi và vợ làm đám cưới rồi. Vợ xinh quá, háo hức chờ ngày chung sống.
Đêm tân hôn suýt lộ tẩy. Tôi cố ý chạy vào phòng vợ lúc sấm chớp, nào ngờ sấm chớp khiến đuôi rắn lộ ra, còn bị vợ sờ phải. May mà kịp thu hồi.
Lo quá, không biết vợ có sợ thân phận thật của tôi không?
Tôi hỏi vợ có sợ rắn không, cô ấy bảo không. Thế là tôi quyết định thú nhận.
Ai ngờ vợ nhớ hết mọi lần gặp gỡ. Tôi làm nũng với vợ, quả nhiên đàn ông biết làm nũng là số sướng nhất. Vợ chiều tôi hết mực.
Nhắc lại lần đầu gặp mặt, tôi hỏi sao hồi đó bé xíu đã muốn t/ự t*.
Cô ấy muốn cùng tôi điều tra chuyện cũ. Phát hiện nhiều điểm đáng ngờ, tôi chợt không muốn cô ấy nhớ lại. Nhưng vợ muốn biết, tôi sẽ tôn trọng.
Hoàn cảnh vợ thật đáng thương. Biết được sự thật, tôi lén khóc rưng rức. Từ nay về sau có tôi bảo vệ, không ai được phép b/ắt n/ạt vợ nữa.
Mẹ vợ phẫu thuật thành công, vợ vui lắm. Ngày ngày chăm sóc mẹ, tôi tan làm là chạy đến bên hai người. Nhìn vợ cười mà lòng ngọt như mật.
Cưới nhau hơn tháng rồi mà vợ vẫn chưa có ý gì. Tôi quyết định chủ động tấn công.
Tôi hỏi: 'Làm vợ anh nhé?'
Biết ngay mà! Vợ yêu tôi thật rồi. Cô ấy hôn tôi trước.
Cuối cùng cũng toại nguyện. Từ nay sẽ hết lòng yêu chiều vợ, mang lại niềm vui gấp đôi.
Còn con cái, vợ muốn thì sinh, không thì thôi. Dù sao tôi yêu chính là vợ mà.
Vợ ơi, có em nửa đời sau là đủ.
- Hết -
Bình luận
Bình luận Facebook