Dù có sa thải đi nữa, nếu đền bù hợp pháp tôi cũng có thể chấp nhận, nhưng dùng th/ủ đo/ạn bẩn thỉu thế này, một nhân viên cũ 8 năm như tôi tuyệt đối không chịu được.
Tôi quyết định ngồi yên hưởng thụ, thong thả ngắm xem họ ăn mừng thưởng cuối năm thế nào.
03
Vừa đúng giờ trưa, tôi thong thả xuống trung tâm thương mại ăn cơm, xong lại lên xe ngủ trưa.
Trước đây vì chạy tiến độ dự án, buổi trưa tôi toàn ăn vội ở căng tin rồi lại lao vào làm việc.
Còn bây giờ, dù sao cũng không phải trách nhiệm của tôi nữa.
Cuộc sống thảnh thơi không bị khách hàng thúc giục quả thật khác hẳn.
Hai giờ chiều, tôi đúng giờ vào văn phòng.
Bàn làm việc vẫn nguyên hiện trạng lộn xộn khi Lưu Nhiễm chuyển đến, đồ đạc chất đầy bàn, dây máy tính còn chưa cắm.
Liếc nhìn một cái, tôi cầm giấy vệ sinh đi thẳng vào nhà vệ sinh.
"Kiều tổ... Kiều Lạc, gửi bản vẽ thiết kế tối ưu tầng hành chính khách sạn cho tôi, bên khách hàng đang thúc." Lưu Nhiễm thấy tôi như gặp c/ứu tinh, vội vã chạy đến trên đôi giày cao gót.
"Việc gì để sau nói, tôi vào toilet đã." Tôi ném lại câu này rồi thẳng bước.
Bật chế độ không làm phiền, chơi hai ván game rồi xem tiếp phim.
Chân hơi tê, tôi đứng dậy định lướt tiếp video ngắn.
Bỗng nghe tiếng Lưu Nhiễm hét như heo bị thịt ngoài cửa: "Kiều Lạc, cô rơi vào bồn cầu rồi à? Gọi mười mấy cuộc không nghe! Khách hàng đang thúc đấy, không nghe thấy sao?"
Đợi cô ta gào xong, tôi mới thong thả bước ra.
"À, điện thoại tôi lỡ bật chế độ không làm phiền, hôm nay bị đ/au bụng."
Trước đây mỗi lần trốn việc, cô ta cũng hay viện cớ đ/au bụng, tôi học lóm được đấy.
Lưu Nhiễm sốt ruột, không kịp tức gi/ận, lôi phắt tôi về bàn làm việc.
"Đừng lải nhải nữa, mau chỉnh sửa phương án đi."
"Không được, máy tính còn chưa cắm dây, làm sao vẽ?"
"Dùng máy tôi mà vẽ, Tiểu Đinh cắm dây máy giúp cô ấy!"
"Không được, máy người khác tôi dùng không quen."
"..."
Lưu Nhiễm bất lực, phát hiện tôi cố tình làm khó, tức đi/ên lên.
"Không muốn vẽ thì thôi, Tiểu Đinh em chỉnh bản vẽ này đi! Tôi không tin không có cô ta thì công ty ngừng hoạt động."
Tiểu Đinh ấp úng nói phương án trước đây bị đ/á/nh rớt mấy lần.
Lưu Nhiễm hỏi vòng quanh, mọi người đều nói trưởng dự án này chuyên môn cao, khó tính, chỉ có tôi mới đáp ứng được.
Lưu Nhiễm mới chuyển về phòng chưa lâu, chưa nắm rõ tình hình.
"Chẳng qua là tối ưu phương án thôi, so với hồi làm portfolio du học dễ ợt, để tôi tự làm." Lưu Nhiễm đẩy Tiểu Đinh ra, tự ngồi vào máy tính.
"Đúng rồi, với trình độ du học như tổ trưởng Lưu ra tay, khách hàng chắc phải trầm trồ." Tôi vừa nói vừa bật game xếp hình.
Lưu Nhiễm khịt mũi, mở phần mềm CAD, năm phút sau hỏi Tiểu Đinh: "Nút copy hình ở đâu thế?"
Tôi vừa nhấp ngụm trà suýt phun ra.
Cô ta gằn giọng: "Ở nước ngoài toàn dùng hệ điều hành Apple, cái hệ thống lỗi thời này dùng không quen."
Ừ, cô thích thì tốt, nhớ đề nghị khách hàng đổi sang cùng hệ điều hành nhé.
Lưu Nhiễm vật lộn cả buổi không xong, kéo Tiểu Đinh ngồi cạnh chỉ đạo bằng miệng để cô này thao tác.
Hai người cặm cụi đến chiều vẫn chưa xong, Lưu Nhiễm đã nũng nịu xin lỗi trưởng dự án bên khách mấy lần.
5h29, tôi đứng sẵn trước máy chấm công, đúng 5h30 quét mặt xong biến mất.
Không ngờ vừa ra khỏi bãi đỗ, điện thoại Trương tổng đã gọi đến.
04
"Kiều Lạc! Mọi người đang bận sửa bản vẽ cô chạy đâu rồi? Khách hàng thúc cả buổi, cô đi/ếc hay m/ù đấy? Mau về làm thêm giờ, tối nay 12h phải nộp bản vẽ!" Trương tổng gào thét trong điện thoại.
"Hả? Khách có gọi tôi đâu?" Tôi thong thả, "Với lại tổ trưởng Lưu ra tay, khách hàng phải xiêu lòng ngay ấy chứ, tôi về sớm kẻo vướng."
"Cô ấy mới nhận chức không rành sở thích khách hàng bằng cô, mau quay lại, đây là mệnh lệnh! Còn muốn thưởng cuối năm không?!"
"Thưởng cuối năm? Phần tôi chẳng chia cho Lưu Nhiễm hết rồi sao? Để cô ấy làm thay tôi luôn đi."
"Được, cô đừng hòng lấy một xu!" Trương tổng tức tối cúp máy.
Tôi bật chế độ không làm phiền, hẹn bạn gái đi ăn tối.
Cuộc sống không tăng ca quả thật tươi đẹp, đã bao lâu rồi không được gặp gỡ bạn bè thỏa thích.
Suốt năm qua gần như ngày nào cũng làm đến 9-10h tối, thức trắng đêm cũng thường xuyên.
Cấp trên cho rằng hiệu quả làm việc kém do nhân viên không đủ khối lượng công việc.
Nhưng doanh thu sụt giảm đâu phải lỗi nhân viên, phòng kinh doanh không mở rộng thị trường, lại đổ lỗi cho phòng sản xuất?
Đúng là tư duy kinh doanh kỳ quặc.
Sáng hôm sau 9h đúng, tôi chấm công rồi thong thả ăn sáng.
Tuyệt đối không dùng thời gian cá nhân giải quyết việc công.
Bước vào văn phòng, cả nhóm ngủ gục tại bàn.
Thấy tôi, Tiểu Đinh như gặp c/ứu tinh chạy đến:
"Chị Kiều, chị đến rồi! Tối qua không liên lạc được chị, bọn em sửa đến phát đi/ên mà khách không chịu! Trương tổng bắt cả nhóm tăng ca, không cho về."
Nhìn họ, tôi nhớ những đêm dài cùng nhau hoàn thành dự án, nhưng hôm qua khi tôi bị cách chức, chẳng ai lên tiếng hay an ủi.
Thời buổi này xin việc khó, ai cũng có nỗi khổ riêng, tôi hiểu nhưng không có nghĩa là không buồn.
"Tổ trưởng Lưu là nhân tài du học, có cô ấy ở đây chắc chắn ổn thỏa.
Bình luận
Bình luận Facebook