Tìm kiếm gần đây
Mẹ không ngồi yên được. Ngày đầu tiên khai giảng, bà bị giáo viên mời đến trường.
Về nhà, bà gi/ận dữ đi/ên cuồ/ng.
Bà bảo người giúp việc che camera trong nhà, rồi t/át tôi một cái thật mạnh.
"Con biết mình đắc tội với ai không? Gia đình họ Cố hàng năm đầu tư vào phòng thí nghiệm không dưới mấy chục triệu, tất cả đều bị con phá hỏng!"
"Con được mấy cân mấy lạng, b/án con cũng chẳng đáng số tiền đó!"
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Em gái bên cạnh còn thêm dầu vào lửa.
"Mẹ ơi, chị vừa từ quê lên, chẳng biết gì cả. Nếu không phải do chị đ/á/nh Cố Tiêu, hai nhà chúng ta sắp kết thông gia rồi."
"Hơn nữa chị ở trường không hòa hợp được với bạn bè, hay là để chị về quê của chị đi."
Mẹ dần bình tĩnh lại, chỉ thẳng vào mặt tôi nói.
"Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, nếu lúc đó không thi đậu em, thì từ đâu đến hãy về đó, nhà chúng ta coi như không có đứa con gái này."
Trong tiềm thức của bà, tôi không hề có khả năng chiến thắng.
Tôi như cỏ dại, lớn lên hoang dại giữa đồng hoang.
Sao có thể so được với em gái được bà nuôi dưỡng tỉ mỉ trong nhà kính?
12
Ngày thi cuối kỳ, cư dân mạng dậy sớm hơn cả tôi.
[Chị ơi đã lấy bút chì 2B chưa?]
[Mặc áo ấm vào, dự báo thời tiết hôm nay nói có mưa, phải mang theo ô nữa.]
[Chị nên ăn một cây quẩy, hai quả trứng, điềm báo 100 điểm.]
[Ai nói 100 điểm là đủ? Giờ lớp 10 chưa phân ban, chín môn tổng điểm khoảng 1000, phải ăn ba quả trứng!]
[Chị cố lên, fan mẹ yêu chị đó!]
Tôi mỉm cười khẽ mím môi.
Dù sự quan tâm quá thẳng thắn của cư dân mạng khiến tôi hơi ngại ngùng.
Nhưng tôi hiếm khi cảm nhận được hơi ấm như vậy, nên cảm thấy rất vui.
Đến lớp, em gái cố tình chọn chỗ ngồi sau lưng Tề Phàm.
Chính là cô gái mà tôi đã đưa đến phòng y tế.
Trong quá trình thi, em không ngừng dùng chân đẩy ghế phía trước, miệng lẩm bẩm.
"Nhanh lên..."
Tiếc là cho đến khi tất cả các môn thi kết thúc, Tề Phàm không hề quay đầu lại lần nào.
Sau mỗi môn thi, em lại đến bên cạnh tôi, ngoan ngoãn ngồi chờ.
Đợi đến lượt thi sau.
Tôi hộ tống em ba ngày, cho đến khi em gái tức gi/ận xông đến.
"Tề Phàm, cậu sao thế? Cậu không sợ tôi bảo Cố Tiêu công bố ảnh..."
Em ấp úng, không dám nói hết câu.
Tôi rút điện thoại của Cố Tiêu ra: "Ảnh gì, cho tôi xem nào."
Em gái không thể tin nổi: "Điện thoại anh ấy sao lại ở trên người chị?"
Tôi cười.
Tuần trước khi tôi quật Cố Tiêu đến chấn động n/ão, chiếc điện thoại trong túi áo đồng phục anh ta tuột ra theo lực đ/á/nh.
Tề Phàm núp trong góc, ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đó.
Tôi nhanh tay nhặt lên.
Lý do em chịu b/ắt n/ạt mà không dám chuyển trường, không phải vì vấn đề gia cảnh, mà vì Cố Tiêu chụp ảnh Tề Phàm không mặc đủ quần áo.
Trong thẻ SD ngoài Tề Phàm, còn có rất nhiều cô gái khác.
Thậm chí có cả video Cố Tiêu vi phạm pháp luật.
Tôi không tiện xử lý ảnh của các cô gái, nên đã gửi video trong điện thoại Cố Tiêu cho cơ quan chức năng xử lý những việc này.
Tề Phàm cẩn thận nắm vạt áo tôi, dường như đã có được dũng khí để đối đầu với em gái.
Em lớn tiếng nói trước đám đông: "Tần Nam, tôi sẽ không bao giờ giúp cậu gian lận trong thi cử nữa!"
Vừa dứt lời.
Những học sinh trong lớp chưa về hết lập tức quay đầu lại.
"Thật giả vậy, thành tích của Tần Nam đều là gian lận sao?"
[C/ứu, vừa thích em gái đã sập hầm rồi, nói gì người đẹp lòng tốt cơ chứ?]
[Bạn trên kia, đừng thích em gái nữa, ngắm chị tôi này, thông minh, đáng yêu, lương thiện, kỳ nữ tài sắc vẹn toàn!]
Em gái đỏ bừng mặt.
"Cậu bịa đặt, cậu nói bậy, Tề Phàm, cậu còn phỉ báng nữa, tôi có thể kiện cậu đấy!"
Tề Phàm vừa nắm ch/ặt tay tôi, vừa gào lên không chịu thua.
"Cậu kiện đi, có gan thì kiện, tôi xem một đứa ngốc đến cả phương trình bậc nhất hai ẩn còn không giải nổi, làm sao chứng minh mình học giỏi."
Chú thỏ trắng bị b/ắt n/ạt đã biến thành con khủng long phun lửa.
Tôi hài lòng chờ Tề Phàm trút hết nỗi lòng.
Mấy ngày sau, cơ quan chức năng công bố thông báo kết án Cố Tiêu ba năm tù giam.
Tề Phàm xúc động lao vào lòng tôi.
Khóc đến nghẹn thở.
"Chị ơi, chị không biết đâu, em quý chị lắm, thí nghiệm này, em luôn đứng về phía chị, em là fan mẹ đời đầu..."
Vừa dứt lời, em chợt nhận ra.
"A, em lỡ nói ra rồi..."
Tôi nhún vai không sao, an ủi xoa đầu Tề Phàm.
"Không sao, chị biết từ lâu rồi."
"Và cũng không vì thí nghiệm này mà buồn đâu, tất cả đã qua rồi."
[Ôi, chị ấy kiên cường quá, bị gia đình ruồng bỏ, bị mẹ đem ra làm thí nghiệm, chị ấy đều biết cả rồi.]
[Chị ơi không sao đâu, có chúng em ở bên chị, mẹ không yêu chị, chúng em sẽ yêu chị.]
13
Ngày công bố kết quả.
Em gái thu mình trong phòng không chịu ra, mẹ nghe điện thoại của giáo viên xong, như đi/ên gõ cửa phòng tôi.
"Con là nhất khối, sao con có thể là nhất khối được?!"
"Thí nghiệm của mẹ không thể sai được, con gian lận đúng không?"
Bà nhất quyết không chấp nhận thất bại của mình.
Như một người đàn bà oán h/ận c/ăm gh/ét tôi đã phá hỏng thành quả thí nghiệm của bà.
"Giá như con ngoan ngoãn chấp nhận tất cả những gì mẹ sắp đặt thì tốt biết mấy, sao con lại quay về phá rối?!"
Chuông điện thoại của mẹ không ngừng reo.
Thành tích xếp cuối của em gái khiến cư dân mạng bắt đầu nghi ngờ tính hợp lý của thí nghiệm này, liệu có cần tồn tại hay không.
Người xem buổi phát trực tiếp này đều gửi đơn khiếu nại đến cơ quan chức năng.
Chất vấn việc Tần Nhiễm có hành vi ng/ược đ/ãi trẻ em hay không.
Đội qu/an h/ệ công chúng của phòng thí nghiệm mẹ đang gấp gáp tìm bà bàn bạc cách phát ngôn đối ngoại.
[Chị chạy nhanh đi, Tần Nhiễm cảm xúc quá bất ổn, em sợ bà ấy làm hại chị.]
[Tiền Hi ngoan, đừng sợ, phòng thí nghiệm Tần Nhiễm làm giả dữ liệu, thông đồng với thương nhân bất chính, nghi ngờ trốn thuế, Tiền Thẩm đã dẫn cảnh sát đến nhà cháu rồi, đợi chú nhé.]
Tôi nhìn người phụ nữ đi/ên cuồ/ng trước mặt, thở dài.
Cởi khuy cổ áo, để lộ một vết s/ẹo g/ớm ghiếc.
"Đây là năm ba tuổi, bố nuôi đối xử với con như chó, dùng dây thừng quấn quanh cổ, ngày này qua ngày khác mà mòn ra vết s/ẹo."
Vén tay áo lên, để lộ vết bỏng lớn.
"Đây là năm năm tuổi, vì không kịp đổ nước rửa chân cho mẹ nuôi, bà ấy đã hất nước sôi vào tay con."
Vén áo sau lưng lên, là những vết roj loang lổ.
"Đây là hơn mười năm qua, mỗi lần con làm họ không vui, họ dùng roj liễu đ/á/nh mạnh vào người con."
[Mẹ kiếp, đ/au lòng quá, bố mẹ nuôi họ ch*t chắc rồi, cả nhà chúng ta là cảnh sát, thẩm phán, ng/ược đ/ãi trẻ em, buôn b/án phụ nữ, rửa cổ sẵn sàng chờ ch*t đi.]
Mẹ đang đi/ên cuồ/ng bỗng sững người.
Mắt bà không kiềm chế được đỏ lên, vẻ mặt hoảng lo/ạn muốn lao tới.
"Sao họ dám đối xử với con như vậy? Rõ ràng mẹ đều gửi tiền hàng tháng mà."
Hơn mười năm thờ ơ trong chốc lát hóa thành nỗi áy náy không gì sánh được, người phụ nữ bật khóc nức nở.
"Xin lỗi, xin lỗi, mẹ cũng không biết lại như thế."
Tôi lắc đầu, bình tĩnh mặc lại quần áo.
"Con nói nhiều như vậy, không phải để mẹ áy náy, mà chỉ muốn nói rằng, con không n/ợ mẹ, dù mẹ đưa con đến thế gian này, thì ân tình lớn đến đâu, con cũng đã trả hết rồi."
"Từ hôm nay trở đi, cầu về cầu, đường về đường."
Mẹ vào tù hối h/ận cả đời, con cũng sẽ bước sang cuộc sống mới.
Cảm nhận dòng bình luận trước mặt đang dần trở nên trong suốt.
Rất nhiều người đang nói lời tạm biệt với tôi.
[Buổi phát trực tiếp sắp kết thúc rồi, tạm biệt chị nhé, hãy sống thật tốt!]
[Chị ơi, chị đừng đi mà, không có chị em sống sao đây, chị ơi!]
[hôn, yêu chị nhất, tạm biệt.]
Tôi chớp mắt, chớp đi giọt nước mắt cảm động nơi khóe mắt.
Học theo Jim Carrey trong 《The Truman Show》.
Cúi người thật lịch sự trước tất cả cư dân mạng đã đồng hành cùng tôi suốt chặng đường.
"In case I don't see you, good afternoon, good evening and good night."
(Nếu không thể gặp lại các bạn, chúc các bạn buổi sáng tốt lành, buổi chiều tốt lành và buổi tối tốt lành.)
-Hết-
Thỏ
Chương 16
Chương 20
Chương 15
Chương 11: Ngoại truyện
Chương 7
Chương 12
Chương 27
Chương 8
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook