Lần đầu tiên tôi gặp Thẩm Thanh Lê, là tại một bữa tiệc do gia đình họ Bùi tổ chức.
Sân trước chén chú chén anh, rư/ợu qua lại tưng bừng, còn tôi lại bị buộc phải ở lại sân sau.
Thẩm Thanh Lê xách váy lên, hấp tấp xông vào, va phải cái đĩa tôi đang cầm trên tay.
Đồ ăn vung vãi khắp sàn.
Cô ấy đứng sững một lúc, có chút ngượng ngùng nhìn tôi: "Xin lỗi."
Lông mi cô dài, khi nhìn vào đồng tử, bên trong như chứa đầy mảnh kính vỡ, lấp lánh giao nhau.
Thấy tôi không đáp lời, cô vội nói thêm: "Tôi đi lấy lại cho bạn nhé?"
Nói xong, lại vội vã rời đi.
Lúc đó tôi không nghĩ cô ấy sẽ quay lại.
Mẹ tôi bỏ rơi tôi một mình giữa nhân gian.
Bố tôi coi tôi như vết nhơ.
Các anh trai tôi lấy việc trêu chọc tôi làm thú vui.
Từ khi sinh ra, tôi đã như một trò cười.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy quay lại, trên tay còn bưng hai cái đĩa lớn.
Trông có vẻ hơi buồn cười.
"Tôi không biết bạn thích ăn gì, nên gắp cho bạn mỗi thứ một ít."
Cô ấy đẩy đĩa vào tay tôi, "Thấy bạn hơi g/ầy, nên tôi gắp nhiều thịt hơn, bạn ăn thử đi."
Tôi cúi đầu cảm ơn rối rít.
Cô ấy vẫy tay: "Không cần cảm ơn đâu, vốn dĩ là lỗi của tôi trước mà."
Cô ấy ngồi cạnh tôi lảm nhảm than phiền về sự tẻ nhạt và buồn chán của các buổi giao lưu xã hội, rạng rỡ tươi sáng như một mặt trời nhỏ.
Sau đó cô ấy bị một thiếu niên gọi đi.
Hai người tay trong tay, vừa đi vừa cười nói.
Từ lúc đó, tôi không kiềm chế được mà để ý đến tin tức về cô ấy.
Càng hiểu nhiều, càng bị cô ấy thu hút một cách vô phương c/ứu chữa.
Biết cô ấy tên là Thẩm Thanh Lê.
Cũng biết cô ấy có một bạn trai thanh mai trúc mã.
Cuộc sống của cô ấy viên mãn hạnh phúc, không cần thêm một người ngoài cuộc nào nữa.
Nghe tin cô ấy gặp t/ai n/ạn xe hơi làm tổn thương mắt, tôi bỏ dở dự án ở nước ngoài vội về nước, nhưng lại thấy Thương Tự Bạch ôm cô ấy trong lòng, dịu dàng dỗ dành.
Tôi không làm phiền họ, chỉ lặng lẽ nhìn.
Ba năm qua, tôi chưa từng từ bỏ việc tìm bác sĩ cho cô ấy.
Có lẽ trời thương, tôi đợi được tin Thương Tự Bạch ngoại tình.
Tôi ôm mục đích không trong sáng đến gần cô ấy, thành công chinh phục được trái tim cô ấy.
Khi ôm cô ấy vào lòng, tôi nghĩ nguyện vọng bao năm của mình cuối cùng đã thành hiện thực.
- Hết -
Trương Niên Niên
Bình luận
Bình luận Facebook