Tuy nhiên, điều này cũng có một lợi ích, đó là tôi không quá coi trọng tiền bạc.
Lợi nhuận từ livestream, phần lớn đã được tôi quyên góp.
Có lẽ vì Tiểu Thúy Thúy, tôi càng quan tâm hơn đến những người chị em sinh ra là phụ nữ giống chúng tôi nhưng lại rơi vào vòng kìm kẹp.
Tôi đã mở rộng kế hoạch giúp một trăm bé gái đến trường thành giúp một vạn bé gái đi học.
Tôi còn tìm hiểu sâu về gia đình của những bé gái này, những nhân vật phụ không hề được nhắc đến trong sách.
Nhưng họ đã thực sự sống một cuộc đời.
Đa số gia đình gốc đều rất nghèo khổ, hay nói cách khác, cả ngôi làng, thị trấn, huyện nơi họ sống đều nghèo khó.
Một người nhàm chán và vô vị như tôi có thể giúp đỡ họ cũng là may mắn của tôi.
Vì vậy, tôi thường xuyên thực hiện các buổi livestream hỗ trợ nông dân, dùng tiền của mình xây dựng nhà máy tại địa phương.
Có lần khi đi thực tế vùng nông thôn, tôi còn gặp ba Phật tử của mình.
Ông ấy g/ầy đi nhiều, cả người trông cũng tinh thần hơn, dường như không còn m/ê t/ín như trước nữa, bởi lẽ trên tay không còn cầm tràng hạt.
Ông ấy bước về phía tôi định chào hỏi.
Tôi vội chắp tay trước ng/ực, làm một lễ Phật nói: "Huệ Năng đại sư, chuyện cũ chẳng cần phải bận tâm nữa."
Buồn cười thật, bàn tay định chào của ông ấy cứ đơ ra đó không buông xuống.
Hừ! Tuy tôi đi/ên nhưng tôi rất hay nhớ th/ù.
Chuyện tình cha con đừng có mà đến nữa, đã gọi nửa đời là Phật Tổ, chẳng phải phần đời còn lại đi theo Phật Tổ là nguyện vọng của ông ấy sao?
11
Tôi vốn đã sắp quên họ rồi, cho đến vài năm sau, Cố Đình Thầm do cải tạo tốt được ra tù.
Hôm đó, tại một buổi tiệc tối, hắn đột nhiên cầm d/ao đ/âm về phía tôi.
Miệng lẩm bẩm rằng tôi đã hại Đường Đường của hắn thảm như vậy, hắn cũng sẽ không để tôi yên.
Ngoài dự đoán của tôi, mẹ khổ tình của tôi đã lao tới, cố gắng đỡ d/ao cho tôi.
Tôi không kịp kinh ngạc, đẩy bà ra.
Không sao, vốn dĩ thế giới này đã không thực lắm.
Vốn tôi đã ch*t một lần rồi, sớm đã chán sống.
Tôi đứng đó, lưỡi d/ao sắc nhọn đ/âm vào bụng dưới.
Cơn đ/au dữ dội khiến tôi không còn sức để nói.
Cơn đ/au này hẳn là thật, vậy thì thế giới này cũng không giả đến thế.
Khi nhắm mắt lại, tôi bỗng có cảm giác hoang đường rằng trò chơi cuối cùng đã kết thúc.
Tuy nhiên, tôi không ch*t, nằm viện hơn mười ngày, tôi vẫn tỉnh lại.
Khiến tôi kinh ngạc là trong phòng bệ/nh mỗi ngày đều có rất nhiều người đến thăm tôi.
Có những học sinh tôi đã giúp, có đối tác hợp tác kinh doanh, còn có người mẹ hay khóc của tôi.
Tiểu Thúy Thúy nói với tôi, cô ấy không biết tại sao tôi lại có cảm giác cuộc đời như trò chơi, nhưng cô ấy hy vọng tôi hiểu rằng cuộc sống không phải trò chơi, tôi không thể không coi trọng bản thân, bởi vì thực ra còn rất nhiều người quan tâm đến tôi.
Về Cố Đình Thầm, tôi chưa kịp xử lý.
Hắn đã bị những người yêu quý tôi một lần nữa tống vào tù.
Đặc biệt là những người bạn học luật trong kế hoạch giúp bé gái, họ nói nếu không để hắn ngồi tù đến mức trần của pháp luật, thì họ đã học uổng rồi.
Ừm! Cảm giác được người khác bảo vệ hình như cũng khá tốt.
Những ngày ốm đ/au này, Tiểu Thúy Thúy cuối cùng cũng không chê việc tôi thích quang hợp nữa.
Cô ấy mỗi ngày còn chủ động đẩy tôi đi phơi nắng.
Ánh nắng chiếu trên người, ấm áp.
Điều này là thật.
Tôi là thế nào, thế giới của tôi sẽ trở thành như thế ấy.
Giống như nếu tôi không phản kháng, mẹ tôi cũng sẽ không thay đổi.
Vậy thì hãy sống tốt, sống ra dáng một con người.
【Chúc mừng chủ thể, thế giới thực đã hòa nhập.】
Một tiếng cơ khí kỳ lạ vang lên từ đằng xa.
-Hết-
Ngư Du Thập Tứ Châu
Bình luận
Bình luận Facebook