Ánh Sáng Cuối Cùng

Chương 6

08/07/2025 00:14

Cô ấy rửa vài quả táo, cười nói: "Cậu xem này, bệ/nh nhân vẫn cần bạn bè bên cạnh mà!"

Nhưng trên khuôn mặt Trương Khiêm lại hiện lên vẻ u sầu.

Tôi nắm lấy tay cô ấy, an ủi: "Khiêm Khiêm, thật lòng mà nói, tớ cảm thấy cuộc đời mình sống như vậy là đáng lắm rồi, không có gì phải tiếc nuối."

"Nhưng tớ không cam lòng. Nhiên Nhiên, cậu tốt như vậy..."

"Đừng nói những lời buồn nữa, tớ muốn vui vẻ. Cậu kể cho tớ nghe chuyện cười được không?"

Trương Khiêm gắng gượng lau mắt, lấy điện thoại ra tìm ki/ếm truyện cười.

Nhưng cô ấy mới kể đến câu thứ ba thì tôi đã thiếp đi.

Cơ thể quá yếu, tôi g/ầy như bộ xươ/ng khô.

Tôi nhìn cánh tay khô quắt vàng vọt của mình, thật sự như được phủ một lớp sơn vậy.

Da người lại có thể như thế này sao?

Tôi rất khó chấp nhận bản thân mình như vậy.

Mấy hôm trước, tôi còn giơ tay đùa với Trương Khiêm: "Cậu xem, chả trách chúng ta là người da vàng, sắp ch*t lại hóa thành vàng thế này."

Nhưng thực tế, tôi đã suýt phát đi/ên vì cơn đ/au hành hạ, đến nói chuyện cũng vô cùng khó nhọc.

Nếu có thể cứ ngủ mãi, ra đi như vậy, cũng tốt.

Ít nhất không phải tỉnh táo cảm nhận nỗi đ/au.

Vào ngày sắp ra đi, tinh thần tôi bỗng nhiên khá hơn hẳn một cách kỳ lạ.

Tôi biết, đây chắc là hồi quang phản chiếu.

Tôi mở mắt nhìn ra cửa sổ, thấy một mảng ráng chiều rực rỡ như lửa.

Đẹp quá.

Chắc tôi là người may mắn, có thể rời thế giới này trên đám mây ngũ sắc.

"Khiêm Khiêm, đừng khóc nữa, tớ không có gì hối tiếc cả."

Nhưng Trương Khiêm lại một lần nữa thấu hiểu tôi, cô ấy cầm điện thoại lên, quay số.

"Nhiên Nhiên, cậu vẫn muốn nghe giọng Dư Tuấn lần nữa phải không? Tớ gọi cho anh ấy."

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng, gật đầu mạnh một cái.

Trương Khiêm bật loa ngoài, sau ba bốn tiếng chuông, đầu dây bên kia nhấc máy.

"Alo, Trương Khiêm? Cậu tìm thấy Nhiên Nhiên chưa?"

Trương Khiêm nghẹn ngào không thành tiếng, tôi cũng không còn sức nói, Dư Tuấn ở đầu dây kia không ngừng hỏi.

"Sao không nói gì vậy? Nhiên Nhiên, là Nhiên Nhiên phải không?"

Nhưng ngay lúc này, trong điện thoại đột nhiên vọng ra giọng nữ quen thuộc.

"A Tuấn, anh xem chiếc sofa màu be này thế nào? Còn cái khung tranh này, có thể treo ở phòng khách."

Tôi hiểu ra, hóa ra Dư Tuấn đang cùng Lâm Yên đi m/ua sắm ở trung tâm nội thất.

Đã có lần tôi bảo Dư Tuấn cùng đi trung tâm nội thất.

Tôi nói muốn m/ua chút đồ trang trí, tạo nên tổ ấm nhỏ của chúng tôi.

Lúc đó anh ấy đã nói thế nào nhỉ?

À, anh ấy nói công việc bận, không có thời gian.

Giờ lại có cả đống thời gian để đi cùng Lâm Yên.

Quả nhiên tôi thua thật là thảm hại.

Trương Khiêm cúp máy, cô ấy nắm tay tôi, nói bên tai tôi: "Nhiên Nhiên, Dư Tuấn giờ đang họp... cậu có nghe thấy giọng anh ấy không?"

Cô bé ngốc, thời gian gần đây thính lực và thị lực của tôi kém lắm, chắc cô ấy tưởng tôi không nghe thấy câu nói của Lâm Yên.

Nhưng không hiểu sao, sắp tắt thở rồi, lại nghe rõ mồn một.

Giọng điệu đỏng đảnh của Lâm Yên, tiếng cười của Viên Viên, loa phát thanh trong trung tâm nội thất...

Biết bao âm thanh cùng tràn vào tâm trí.

Vốn định lần cuối lừa Trương Khiêm, nói với cô ấy tôi không nghe thấy gì cả, để cô ấy không phải buồn vì tôi.

Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, ý thức đã hoàn toàn mơ hồ.

Cũng tốt.

Kết thúc ở đây vậy.

【Góc nhìn của Dư Tuấn】

01

Lần đầu gặp Nhiên Nhiên, cô ấy vẫn là một bé gái mẫu giáo.

Cô ấy ở đối diện nhà tôi, luôn theo sau tôi, không ngừng gọi tôi "anh".

Phát hiện ra cô ấy thích tôi, là vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi.

Hôm đó tôi hẹn bạn bè đi ăn, về đến nhà đã rất khuya.

Nhưng Nhiên Nhiên vẫn ngồi đợi trước cửa.

Cô ấy tự tay làm bánh, chữ viết ng/uệch ngoạc, kem cũng hơi loãng.

Chúng tôi ngồi ngay hành lang, ăn từng miếng một cho hết chiếc bánh.

Lúc tôi định vào nhà, Nhiên Nhiên gọi tôi lại.

"Anh, em mong anh mãi mãi hạnh phúc."

Tôi xoa đầu cô bé: "Anh biết rồi, Nhiên Nhiên bé nhỏ. Đây là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất anh từng nhận được."

Tôi luôn nhớ ánh mắt cô bé hôm đó, long lanh, như chứa cả vũng suối trong.

Lúc đó tôi dần hiểu ra, cô bé thích tôi.

Nhưng tôi không thể đáp lại.

Tôi luôn xem cô bé như em gái.

02

Sau này, tôi gặp Lâm Yên.

Trong lễ kỷ niệm trường, Lâm Yên cầm micro, lớn tiếng phê phán mấy điều nội quy không hợp lý, tất cả mọi người đều bị sự dũng cảm và chân thành của cô ấy thu hút.

Tôi cũng không ngoại lệ.

Nhìn Lâm Yên rạng rỡ phóng khoáng, tôi luôn có cảm giác bị thu hút từ sâu trong tâm h/ồn.

Tôi theo đuổi cô ấy một thời gian, nhưng cô ấy mãi không chịu nhận lời.

Sau này, Nhiên Nhiên cũng cố gắng thi đỗ vào trường chúng tôi.

Tôi dẫn cô bé đi dạo trong khuôn viên trường, vô tình gặp Lâm Yên.

Lâm Yên nhướng mày, đùa cợt: "Nhanh thế đã tán được em gái rồi?"

Sợ cô ấy hiểu nhầm, tôi vội vàng giải thích Nhiên Nhiên chỉ là em gái nhà hàng xóm.

Tôi quay đầu, liền thấy nét mặt buồn bã của Nhiên Nhiên.

03

Sau khi đến với Lâm Yên, chúng tôi cãi nhau vài lần, lần nào cũng vì Nhiên Nhiên.

Lâm Yên luôn nói tôi thích Nhiên Nhiên, còn tôi chỉ cho rằng cô ấy nói nhảm.

Tôi từng tặng gì cho Nhiên Nhiên, cô ấy cũng đòi y hệt, ngay cả vỏ ốc lớn tôi nhặt cho Nhiên Nhiên hồi tiểu học cô ấy cũng đòi một cái.

Đôi khi tôi thật sự cảm thấy cô ấy thật vô lý.

Sau này Lâm Yên chia tay tôi, rồi kết hôn với người khác.

Tôi muốn uống rư/ợu giải sầu, nhưng uống nhiều ly rồi vẫn tỉnh như sáo.

Tối hôm đó, Nhiên Nhiên nói cô bé thích tôi.

Nhìn đôi mắt lấp lánh, bàn tay r/un r/ẩy vì hồi hộp của cô bé, tôi như bị m/a ám mà đồng ý.

04

Cách chúng tôi cư xử với nhau không thay đổi nhiều.

Nhiên Nhiên luôn hiểu chuyện như vậy, không bao giờ làm nũng, cũng không gi/ận dỗi cãi cọ với tôi.

Làm bạn gái, tôi luôn cảm thấy cô ấy quá lý trí.

Lần đầu cô ấy gi/ận tôi, chắc là vào ngày tôi đi đón Lâm Yên.

Lâm Yên đột nhiên dẫn con về nước, hôm đó trời lại mưa to, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, bỏ rơi Nhiên Nhiên mà đi thẳng đến sân bay.

Danh sách chương

5 chương
08/07/2025 00:21
0
08/07/2025 00:16
0
08/07/2025 00:14
0
08/07/2025 00:11
0
07/07/2025 23:57
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu