Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Anh trai tôi rất yêu thương tôi. Anh thường m/ua cho tôi những chiếc váy xinh xắn, nấu những món ăn ngon lành, ôm tôi vào lòng và nói tôi là bảo bối quý giá nhất của anh. Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ rằng, người anh trai lạnh lùng cao quý ấy lại...
1
Sáng thức dậy, đôi chân tôi hơi nhức mỏi như vừa chạy bộ tám trăm mét. Vừa dụi mắt vừa đ/á/nh răng, tôi thấy gương mặt mình ửng hồng trong gương tựa đóa hồng ngậm sương. Chiếc cổ áo ngủ hé mở để lộ vết đỏ nhỏ bằng nửa ngón tay dưới xươ/ng đò/n, trông như muỗi đ/ốt.
Tôi không để ý lắm, bôi ít nước hoa rồi thẫn thờ nghĩ: Nhà mới mà cũng có muỗi sao? Phải nhờ anh m/ua ít hương muỗi thôi.
Đúng lúc ấy, ba tiếng gõ cửa đều đặn vang lên. Giọng anh trầm ấm cất lên: "Nặc Nặc, ra ăn sáng đi".
Tôi dạ một tiếng, mở cửa cười tươi: "Chào buổi sáng anh!".
Trước mắt tôi là người đàn ông hai mươi lăm tuổi mặc áo phông mềm mại, đưa tay xoa đầu tôi. Anh cao một mét tám tám, dễ dàng với tới mái tóc tôi khi tôi đứng dưới bóng anh.
Bữa sáng anh chuẩn bị là bánh mì phết sốt sô cô la - món tôi thích nhất. Tôi phết quá tay khiến sốt dính lên ngón tay. Vô thức đưa lưỡi liếm nhẹ, ngẩng lên chạm phải ánh mắt tối sẫm của anh.
Dưới ánh đèn bếp, gương mặt anh hiện lên sắc nét với đôi mắt đào hoa thăm thẳm, sống mũi cao và đôi môi mỏng thường khẽ mím. Vẻ ngoài cuốn hút ấy bị lớp vỏ lạnh lùng vô cảm che phủ, khiến người khác khó tiếp cận.
Ánh mắt anh chìm sâu như muốn nuốt trọn tôi khiến tôi gi/ật mình, vội lấy khăn giấy: "Em xin lỗi, lần sau sẽ cẩn thận hơn".
Không biết rằng phía trên đầu, ánh mắt anh nhuốm màu tối tăm đã kiềm chế nhìn tôi suốt ba giây. Hắn nuốt khan, khẽ "ừ" rồi ra lệnh: "Đưa tay đây".
Bàn tay lớn với các đ/ốt ngón thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tôi, dùng khăn tay chà xát kỹ lưỡng. Da tay anh lạnh ngắt, xoa vào cổ tôi mát lạnh giữa tiết trời oi bức.
2
Sau bữa ăn, anh thay bộ vest đen thẳng nếp, chải tóc gọn ra sau để lộ vầng trán cao. Tôi đứng ngây người nhìn động tác anh thắt cà vạt, chợt nhớ đến từ bạn cùng phòng hồi cấp ba: "Trai nghiêm nghị".
"Không thay đồ à? Muốn trễ học ngày đầu sao?" - Anh nhắc nhở. Tôi vội đứng dậy, vô tình kéo nhẹ cổ áo.
Ánh mắt anh đóng băng ở vết đỏ dưới xươ/ng đò/n tôi. Tôi giải thích: "Nhà hình như có muỗi, anh về nhớ m/ua hương muỗi nhé".
Hàng mi anh khẽ rung, tay siết ch/ặt cà vạt rồi gật đầu đồng ý, mặc kệ điều vô lý về muỗi trong căn hộ mới xây.
Khi tôi mặc đồng phục xinh xắn bước ra, anh đã dọn dẹp xong nhà bếp. Tôi ngập ngừng đề nghị: "Hay mình thuê người giúp việc đi? Anh bận thế mà cứ phải lo cơm nước..."
"Không cần" - Anh lạnh nhạt từ chối, tiến đến gần khiến tôi ngửa cổ nhìn. Mùi hương thanh khiết phảng phất quanh người anh khiến tôi choáng váng.
Ngón tay lạnh giá của anh kéo cổ áo tôi lên, giọng trầm khàn: "Chỉ có hai anh em ở đây không tốt sao, Nặc Nặc?"
3
Ra khỏi nhà, mặt tôi vẫn đỏ bừng. Anh lái xe đi làm sau khi nhiều lần hỏi có cần đưa không. Tôi từ chối vì không muốn làm phiền CEO tập đoàn game hàng đầu đất nước.
Từ hôm nay, tôi đã là sinh viên đại học. Anh không phải anh ruột, tôi phải học cách tự lập. Tôi là Kiều Nặc, anh là Lâu Hoài Nam - con nuôi của gia đình họ Lâu đã cưu mang tôi từ năm năm tuổi khi bố mẹ qu/a đ/ời.
Để tôi đỗ đại học thủ đô, anh dành hai tiếng mỗi tối kèm cặp. Phần thưởng là căn hộ cao cấp gần trường đại học này - nơi chỉ có hai chúng tôi.
Chương 8
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook