Ngay cả cô lao công dọn dẹp của công ty chúng tôi cũng biết Tổng giám đốc Cố ở tòa nhà đối diện là bạn trai của tôi.
Phu nhân họ Cố cười hiểu ý.
Bà tháo ra một chiếc vòng tay màu ngọc bích từ tay mình, không nói gì liền đeo vào cổ tay tôi.
"Đây là vật gia truyền của nhà chúng tôi dành cho con dâu, giờ tôi giao nó cho con."
Tôi nhìn chiếc vòng tay trợn tròn mắt.
Đợi đến khi Phu nhân họ Cố vui vẻ bước đi, tôi mới kịp tỉnh ngộ đi tìm Cố Đình An.
25
Đối mặt với lời chất vấn của tôi, Cố Đình An rất ấm ức.
"Là bà ấy tự phát hiện ra, tôi không thể lừa dối bà ấy chứ?"
"Vậy thì anh có thể nói với bà ấy rằng chúng ta là bạn bè, thế chẳng được sao?"
Cố Đình An ngã ngồi xuống ghế, cúi đầu im lặng.
Trong lòng tôi dâng lên một chút áy náy, "Anh sao thế?"
"Thì ra em chỉ muốn chơi đùa với anh, hoàn toàn không nghĩ đến việc đi tiếp với anh, đến khi bị phát hiện cũng không muốn thừa nhận."
"Mẹ tôi ngày nào cũng ép tôi đi xem mắt, tôi đành phải nói với bà rằng tôi có người mình thích, có lẽ vì thế mà bà đã theo dõi tôi."
Tôi định mở miệng an ủi anh, nhưng kết quả lại nói ra:
"Anh không phải lại định tìm cách t/ự t* chứ?"
Cố Đình An bất ngờ ngẩng đầu lên, mắt anh đỏ hoe, gi/ận đến nỗi môi r/un r/ẩy.
"Em yên tâm, tôi không làm thế đâu."
"Tôi sẽ giải thích với mẹ tôi, không để em khó xử đâu."
Tôi không dám nhìn anh, đành khô khan đáp lại:
"Vậy thì phiền anh rồi."
Không nghe thấy anh đáp lại, tôi nghi hoặc nhìn về phía anh, phát hiện anh đang chăm chú nhìn cổ tay tôi.
Tôi lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng gỡ xuống.
Ai ngờ chiếc vòng tay đeo vào cổ tay thì có vẻ rộng, nhưng khi gỡ ra lại rất khó.
Tôi thử mấy lần đều không gỡ được.
Cuối cùng, tay đỏ lên một mảng.
Cố Đình An tóm lấy tay tôi, "Đừng tháo nữa." Anh xót xa nâng cổ tay tôi thổi nhẹ, "Anh sẽ m/ua một chiếc giống hệt trả lại cho bà ấy."
Cố Đình An đặt tay tôi trong lòng bàn tay, cẩn thận xoa nhẹ chỗ đỏ, giọng anh mang theo một chút nghẹn ngào.
"Có thể không chia tay với anh không?"
Lúc này, sự áy náy trong lòng tôi đạt đến đỉnh điểm.
Tôi đưa tay véo cằm anh, nâng lên.
"Em có nói khi nào là chia tay đâu?"
Cố Đình An ngẩn người, "Vậy chiếc vòng tay này..."
Tôi giơ cổ tay lên nhìn dưới ánh nắng, "Đẹp thật, cứ đeo như vậy đi."
Cố Đình An vui mừng không biết làm sao, anh ôm tôi xoay vài vòng tại chỗ, rồi đặt tôi lên bàn làm việc.
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, trong mắt như ẩn chứa những vì sao.
"Cảm ơn em đã nhận anh."
Hết.
Bình luận
Bình luận Facebook