Trưa nay, sau khi hắn nói xong những lời đó, tôi liền bỏ chạy.
Lúc này chắc hắn vẫn còn đang gi/ận.
Tôi hoàn toàn không ngờ rằng sẽ gặp lại nhau nhanh như vậy, vốn tưởng ít nhiều sẽ có chút ngượng ngùng.
Nhưng trái với dự đoán, không những tôi không cảm thấy khó xử, trái tim lại càng đ/ập nhanh hơn.
Thế nhưng những vai phụ đâu có quan tâm tim tôi đ/ập thế nào, vẫn hết sức chuyên tâm diễn theo kịch bản.
Hắn lấy d/ao nhỏ kề vào cổ họng tôi, kích hoạt kỹ năng bắt buộc của phản diện trước khi hạ màn: khẩu nghiệp.
"Bên ngoài đồn đại ba anh em họ Trì không đội trời chung, mà xem này, chẳng phải rất hòa thuận đấy sao?"
Tôi đoán, hắn muốn chia rẽ tình cảm giữa chúng tôi, nhưng trình độ còn non.
Một câu nói xong, phát hiện ba người kia chẳng chút d/ao động.
Ngược lại, đám đệ tử của chính hắn đã bị thuộc hạ của Trì Nặc giải quyết sạch sẽ.
Hắn tức đến mức ch/ửi ầm lên: "Cho người ta nói nốt câu được không? Còn tuân thủ quy củ giang hồ không vậy?"
Trì Dạng mặt lạnh như tiền, ánh mắt băng hàn.
"Quy củ gì? Ta chỉ biết phản diện ch*t vì lắm mồm."
Hắn vừa nói vừa bước từng bước tới gần.
Tôi biết, lúc này vai phụ nhất định rất hoảng.
Bởi tay cầm d/ao của hắn đang run lẩy bẩy.
Nhưng hắn vẫn không chịu buông tha, tiếp tục u/y hi*p tôi.
"Chỉ cần ngươi từ bỏ khu đất cảng biển kia, ta sẽ tha cho cô ấy. Bằng không, ta sẽ kéo cô ấy cùng ch*t!"
"Được."
"Cái gì?"
"Khu đất đó cho ngươi."
Vai phụ có lẽ không ngờ hắn trả lời dứt khoát như vậy, mắt trợn tròn, ngẩn người ra.
Đúng lúc hắn sửng sốt, Trì Dạng vươn tay ôm ch/ặt lấy tôi.
Đến lúc này, vai phụ mới tỉnh ngộ.
Hắn biết không thể làm tổn thương Trì Dạng nên lao thẳng d/ao về phía tôi.
Trong tích tắc, Trì Dạng nhanh như c/ắt đưa tay ra đỡ.
Ngay sau đó, Trì Nặc và Trì Tuân đồng loạt ra đò/n hất văng hắn.
Nhìn vai phụ nằm bất động dưới đất, Trì Nặc lắc đầu tổng kết:
"Chán, đồ phế vật, chẳng đứa nào đáng mặt."
Rồi ôm chầm lấy tôi, giọng điệu đáng yêu bắt đầu diễn sâu:
"Chị ơi, em sợ quá, hu hu."
Tôi lặng lẽ giơ ngón cái: 6 điểm.
34
Tôi định cảm ơn Trì Dạng.
Dù sao nếu không có hắn, nhát d/ao kia đã đ/âm vào người tôi rồi.
Nhưng khi quay đầu lại, phía sau trống trơn, làm gì còn bóng người?
Con trai nuôi Trì Tuân xông tới, ra hiệu cho tôi nhìn xuống đất.
"Tìm Trì đệ? Không biết trốn đâu khóc lóc rồi, không đi dỗ dành ư?"
Nhìn vài giọt m/áu tươi trên đất, tim tôi như nhảy khỏi cổ họng.
Đôi chân phản ứng nhanh hơn n/ão, chưa kịp suy nghĩ đã lao vụt đi.
Khi tôi đuổi kịp Trì Dạng, hắn đã lên xe.
Xem ra định bỏ đi.
Thấy tôi tới, hắn im lặng quay mặt đi chỗ khác.
Tôi mặc kệ, vịn cửa xe thò đầu vào trong:
"Anh bị thương rồi? Tay nào? Nặng không? Đi bệ/nh viện ngay đi!"
Hắn quay lại nhưng vẫn cúi đầu không nhìn tôi, giọng nhẹ như gió:
"Nặng nhẹ thế nào thì sao? Dù gì em cũng không quan tâm..."
Lời vừa dứt, tài xế trên xe lo lắng hỏi: "Boss, giờ đi chứ?"
Biểu cảm Trì Dạng đột nhiên cứng đờ.
Ngay sau đó, từng chữ nghiến ra: "Mai ngươi không cần đến nữa!"
Tốt, vừa biết nói trà xanh lại còn đuổi việc tài xế, xem ra vết thương không nặng lắm.
35
Khi tôi chen lên xe, bảo tài xế chạy đến bệ/nh viện, biểu cảm Trì Dạng thoáng ngạc nhiên.
Ánh mắt hắn chớp động, đến khi xe chuyển bánh mới lẩm bẩm:
"Không phải thân thiết với hai người kia sao? Theo ta làm gì?"
Lúc hắn nói câu này, tôi mới nhìn thấy bàn tay giấu sau lưng.
Trên xe hẳn có hộp c/ứu thương, vết thương đã được sơ c/ứu.
Hắn bị thương ở mu bàn tay, băng gạc thấm đỏ m/áu tươi khiến lòng tôi thắt lại.
Tôi hít sâu hỏi: "Anh không biết né à?"
Bình luận
Bình luận Facebook