Cha của Lục Trì đã hối h/ận vì nhiều điều trong đời, nhưng lần này, ông thực sự hối h/ận. Ông vô cùng vui mừng khi thấy cô ấy sống lại, cảm giác như họ đã trở thành một thể thống nhất dưới sự sắp đặt của số phận.
Khi Tạ Diễm Nhiên đặt quá khứ của Hà Hòa trước mặt Lục Trì, anh nhất quyết không tin. Làm sao một người từng bị bỏng đầy tay vì nấu ăn cho anh, một người nửa đêm vội vã đến chỉ vì cuộc gọi của anh, đầu gối trầy xước chỉ vì lời đùa của anh mà nhảy xuống hồ lạnh giá tìm nhẫn – hai lần suýt ch*t vì anh – lại có thể hành động vì những lý do tầm thường như thế?
Nhưng tại sao cô ấy lại yêu anh đến vậy?
Ban đầu cô nói vì anh đã c/ứu cô. Phải! Chắc chắn là vậy. Lục Trì không ngừng tự thuyết phục bản thân, thậm chí đứng trước gương tự hỏi: "Sao mình lại giống Tống Thanh Hòa chứ?"
Cho đến khi ánh mắt anh dừng lại ở vị trí trái tim.
Nhịp đ/ập mạnh mẽ trong lồng ng/ực nhắc nhở anh: người phụ nữ từng lao về phía anh có lẽ thực sự yêu anh chỉ vì trái tim này – trái tim thuộc về kẻ khác. Một cú đ/ấm nện vào gương vỡ tan, m/áu loang khắp nơi.
Anh bắt đầu gh/ê t/ởm nhịp đ/ập trong ng/ực, thậm chí nghĩ: có chăng tình cảm của anh dành cho cô cũng chỉ là ảo ảnh từ trái tim này? Nhưng làm sao kiểm chứng? Anh không thể móc nó ra ngay lúc này.
Những bức ảnh Hà Hòa tay trong tay người đàn ông khác, nở nụ cười hạnh phúc khác hẳn vẻ gượng gạo bên anh, cứ ám ảnh tâm trí anh. Say khướt, anh tìm đến cô. Nụ hôn của anh bị kháng cự dữ dội, thậm chí bị cô đ/ập vỡ đầu. Khi thấy cô cuống quýt tìm băng gạc, anh thấy an ủi phần nào, nhưng câu hỏi vẫn buột ra – và sự im lặng của cô khiến tim anh thắt lại.
Trong bệ/nh viện, anh từ chối điều trị. Điện thoại cho cô mới biết mình đã bị chặn. Anh từng nghĩ, dù cô xem anh là bản sao hay đồ chơi, miễn được ở bên cô là đủ. Nhưng tin nhắn đe dọa của anh vô hiệu vì cô đã chẳng còn quan tâm.
Đôi lúc anh tự an ủi: phụ nữ đâu hiếm, huống chi Tạ Diễm Nhiên đã quay lại. Thế nhưng khi biết cha mình muốn cô ch*t, anh vẫn liều mạng chạy đến. Cảnh quỳ gối van xin cha tha cho cô giờ nghĩ lại thật nực cười – từ đầu, cô đã đến để b/áo th/ù. Cô muốn không phải một "bản sao" như anh, mà là mạng sống của cả nhà họ Lục.
Ngày định mệnh ấy, cái ch*t của cô và cha anh đã cho anh thấy cái ch*t thực sự là gì. Tỉnh dậy, cả gia tộc họ Lục đã thành giống chuột chui rúc. Cô không chút nương tay, nhấn cả nhà họ xuống vực sâu. Từ công tử lộng lẫy, anh thành kẻ bị nguyền rủa. Đến khi tim ngừng đ/ập trong xà lim, anh thấy đó là sự giải thoát.
Di nguyện duy nhất của anh:
"Xin hãy bỏ đi trái tim trong ng/ực tôi, vì nó vốn không thuộc về tôi."
- Hết -
Ngư Du Thập Tứ Châu
Bình luận
Bình luận Facebook